Dư Cảnh Hiên ngủ thiếp đi, cậu bạn đầu búi tỏi của y...cũng không khá hơn là bao, còn may vẫn biết mình say rượu không thể lái xe.
Mơ mơ màng màng cầm điện thoại, ấn vào danh bạ.
"Cá nhỏ ông đừng có ngủ, phải gọi người đến rước hai đứa mình về...Ực, tôi gọi cho Tranh Tử."
Mà Nhiếp Tử Hàng còn đang khiếp sợ với những gì hắn vừa nghe thấy, lâu lắc lâu lơ vẫn chưa hồi thần.
Cho nên... Dư Cảnh Hiên là Alpha, nhưng cũng là AA. Xem chừng còn mới bị người yêu cắm sừng, ra ngoài tằng tịu với Omega khác.
Hơn cả, y ở dưới?
Nhiếp Tử Hàng lại lén lút nhìn sang người đàn ông đang nhắm mắt ngủ.
Nửa mặt Alpha vùi cả vào khuỷu tay, lỗ mũi có lẽ bị chặn lại, phát ra tiếng thở 'phì phò' khó khăn.
Làn da y trắng nõn, nhìn thoáng qua đã thấy chỗ bị ấn có vết đỏ phớt.
Lúc này đang nằm xụi lơ, mu bàn tay úp xuống, lộ ra vết chai sần ở đầu ngón tay.
Dưới gầm bàn, chỗ quần áo nhăn nhúm vẫn có thể nhìn thấy đường cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã đoán được, người này quanh năm rèn luyện dưới cường độ cao.
Thật không dám tin, người như y, lại ở mặt dưới...
Đương lúc hắn còn ngây người, đầu búi tỏi ở đối diện đã bấm số gọi đi, cà lăm hét to với cái điện thoại: "Tranh, Đại Tranh Ử, tôi với Cá nhỏ uống quá chén rồi, tới rước hai đứa tôi đi!"
Cậu ta mở loa ngoài, đầu kia lập tức truyền đến một giọng nói cáu kỉnh: "Đại Tranh Tử cái gì? Nhầm số rồi! Bà mẹ mày đêm hôm khuya khắc còn gọi điện quấy rối, đón mày, đón cái đít ấy, có bệnh!"
Sau đó, truyền đến nguyên dãy tút tút tút liên hồi.
Đầu búi tỏi hét vào ống nghe: "Nói cái gì đó!"
Nhiếp Tử Hàng:...
Giờ hắn thậm chí hoài nghi, hai tên Alpha này có tìm được đường về không nữa đây.
Đừng bảo choàng vai bá cổ ngủ luôn ngoài đường chứ? Nhìn cái cậu đầu búi tỏi này, trông giống dân đi làm bình thường, ngược lại không có ảnh hưởng gì, nhưng Dư Cảnh Hiên dù sao cũng là cảnh sát trong khu vực này, nếu để người ta nhận ra... e là miếng cơm cũng chả giữ nổi.
"Đi thôi Đại Hàng, còn lề mề ở đấy làm gì? Không phải mai phải đến xem đồ đệ mày ra tòa à? Tính tối không ngủ luôn hay sao? Mày thức khuya hai hổm rày rồi, thân thể có sắt thép tới mấy cũng chả gồng nổi đâu, còn là Omega, mau về ngủ."
Tưởng Minh đi tới cửa, phát hiện Nhiếp Tử Hàng còn chưa đi ra, không khỏi quay đầu lại gọi hắn.
Nhiếp Tử Hàng nhìn cảnh sát Dư hoàn toàn ngã gục ra đó, còn cái cậu đầu búi tỏi đang cố lục danh bạ, đã bắt đầu ngồi ôm điện thoại mắng mỏ.
Hắn nhức đầu ấn ấn huyệt thái dương.
Quên đi, tốt xấu gì cũng là người quen, hiếm thấy còn rơi vào cảnh ngộ giống mình, đưa người về nhà mà thôi, coi như tiện tay.
Hắn nhận mệnh đi tới bên bàn, cầm chìa khóa xe gõ gõ trước mặt đầu búi tỏi: "Đừng gọi nữa, đêm hôm rồi. Đi đâu, tôi tiễn hai cậu."
Đối phương lập tức ôm chặt điện thoại, cảnh giác nhìn hắn: "Anh, anh là ai?"
Nhiếp Tử Hàng: "Bạn của cảnh sát Dư."
Đầu búi tỏi giật giật chóp mũi, mặt nhăn mày nhó: "O... Omega? Anh, anh nói bậy! Anh chắc chắn không phải bạn của Cá nhỏ nhà tôi. Chúng tôi, cùng Omega, vĩnh viễn là kẻ thủ không đội trời chung!"
Nhiếp Tử Hàng:...
Tưởng Minh vừa sang đây:...
Cả ba nhìn nhau đầy ngượng ngùng.
Nhìn tới nhìn lui, vẻ mặt đầu búi tỏi đột nhiên trở nên hoảng loạn.
Dùng sức đẩy Dư Cảnh Hiên ở đối diện, vừa đẩy, vừa rút ra một xiên thịt dê, chỉ vào Nhiếp Tử Hàng hét lên:
"Tôi biết tỏng rồi! Anh, anh chính là cái thằng Omega ti tiện kia! Ngang nhiên cướp Alpha của Cá nhỏ, còn tới khiêu khích tụi này à! Anh, anh còn dẫn theo đồng bọn!"
"Đừng, đừng tưởng rằng các người to cao cường tráng, bọn tôi sẽ sợ! Cá nhỏ của tụi này tốt nghiệp học viện cảnh sát chính quy nhá, bản lĩnh siêu cao cường, chớ có làm càn ở đấy!"
"Cá nhỏ, mau tỉnh lại! Đặc vụ phe địch tới ám sát chúng ta!"
Dư Cảnh Hiên vốn đang ngủ ngon lành, nghe thấy hai chữ 'đặc vụ', bỗng chốc cảnh giác trừng mắt.
Alpha nhanh nhẹn nhấc người đứng dậy, gần như theo phản xạ tóm lấy Tưởng Minh người ở gần y nhất, khuỵu đầu gối hắn xuống, quật ngã người xuống đất.
"Cấm cử động! Tôi là cảnh sát thành phố H, cảnh hiệu 39520. Theo 'Hiến pháp ABO', hiện anh bị tạm giữ hình sự, lập tức đi theo tôi."
Đôi mắt trấn tĩnh cương nghị, động tác vô cùng chuyên nghiệp.
Ực... Nếu không phải từ trên không trung rút ra tấm "thẻ cảnh sát" đưa cho Tưởng Minh đang bị quật ra đất xem....
Tưởng Minh:...
"F**k, buông tay! Mẹ kiếp, làm cái gì đấy? Mô phỏng tình huống tại chỗ cho tôi xem à? Nhiếp Tử Hàng, mẹ nó mau nghĩ cách, bảo cậu ta buông tao ra! Ông đây vừa ăn no xong, lại muốn nôn hết ra rồi!"
Đầu búi tỏi bên cạnh còn hăng say cỗ vũ: "Đẹp lắm!". truyện teen hay
Nhiếp Tử Hàng nhìn thằng bạn nối khố đầy chật vật, lại nhìn đôi mắt lờ mờ của Dư Cảnh Hiên...
Không nhịn nổi, chẹn nắm đấm bên môi, không phúc hậu bật cười to.
Tiếng cười thành công thu hút sự chú ý của cảnh sát Dư, y ngước lên nhìn sang Nhiếp Tử Hàng.
Khóe mắt Alpha còn hằn một vết đỏ, chóp mũi cũng ửng hồng, đôi mắt nhìn Nhiếp Tử Hàng mang theo vẻ mờ mịt.
Một lúc sau mới kịp phản ứng, chậm rãi hỏi: "Luật sự, Nhiếp?"
Nhiếp Tử Hàng quỳ một chân xuống trước mặt Alpha, đưa tay về phía y: "Xin chào cảnh sát Dư, người bị đè bên dưới là bạn tôi."
Dư Cảnh Hiên "Ồ" một tiếng, vội vàng buông người ra, nói: "Xin lỗi... Nhiếp tiên sinh, anh cùng bạn sang đây ăn cơm à?"
Trong mắt Nhiếp Tử Hàng lộ ra vẻ kinh ngạc: Đây là...lăn lộn vài ba cái, đã tỉnh rượu? Chậc, nhanh thật đấy.
Thấy cả hai thật sự biết nhau, đầu búi tỏi kích động ngồi xổm bên cạnh, hỏi: "Cá nhỏ, đây là bạn ông à? Ông từ khi nào lại kết bạn với Omega thế?"
Dư Cảnh Hiên chậm rãi chớp mắt, suy nghĩ một chút mới nghiêm túc trả lời: "Không phải bạn."
Nhiếp Tử Hàng nhíu mi.
Dư Cảnh Hiên: "Vợ anh ấy, bắt cóc Alpha của tôi."
Đầu búi tỏi:!!!
Tưởng Minh:???
Nhìn vẻ mặt của họ, Dư Cảnh Hiên tưởng đâu mình chưa nói rõ, lại nghiêm túc nhắc lại: "Chồng tôi, bắt cóc vợ anh."
Nhiếp Tử Hàng:...
Được rồi.
Vừa rồi do hắn bất cẩn, cảnh sát Dư nãy giờ vốn chả tỉnh rượu.
Thấy Nhiếp Tử Hàng không hùa theo, Dư Cảnh Hiên có chút không xác định nhìn hắn: "Không phải à? Alpha của tôi, bắt cóc Omega của anh rồi."
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ: "Phải phải, cậu nói gì cũng đúng. Đi thôi, cảnh sát Dư, tôi đưa hai người về nhà."
Nói xong, đỡ y dậy.
Thế nhưng, Alpha vừa nãy còn thân thủ nhanh nhẹn, lại chả biết sợi dây nào trong tiểu não bị đặt sai chỗ, khuỵu gối xuống, vùi đầu vào ngực hắn.
Nhiếp Tử Hàng phản xạ có điều kiện ôm lấy người.
Hơi thở thuộc về riêng Alpha, tràn ngập trong lồng ngực.
Hắn đã từng ngửi qua mùi này, trong trẻo, hơi ngọt, là mùi hoa lan thanh khiết.
Nhưng lần này ngửi thấy, còn nồng đậm hơn nhiều so với trước đây.
Mới hít vào một ngụm, lồng ngực chợt trống rỗng.
Ngẩng đầu lên, phát hiện đầu búi tỏi đang kéo cổ áo của Dư Cảnh Hiên, mắng y: "Cá nhỏ! Sao ông lại nhào vào lòng Omega hả! Tôn nghiêm Alpha của ông đâu rồi!"
Huyệt thái dương Nhiếp Tử Hàng lại bắt đầu giần giật...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]