"Ngoan."
Editor: CO6TINY 🍀
Dư Cảnh Hiên nằm trên vai Nhiếp Tử Hàng một lúc, sau đó tự mình đứng dậy.
Nhờ có pheromone trấn an, mặt Alpha đã hồng hào trở lại, không còn trắng bệch ốm yếu như vừa nãy.
Pheromone sau gáy cũng được khống chế, giờ không còn ngửi thấy mùi hoa lan thoang thoảng chung quanh nữa.
Nhiếp Tử Hàng biết cảnh sát Tiểu Dư da mặt mỏng, cũng không ghẹo nữa, chỉ vỗ nhẹ lưng y, nói: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm cơm, xong sẽ gọi cậu."
Dư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nghe vậy, lông mi tựa lông quạ của y khẽ run lên vài cái, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Nhiếp tiên sinh, kỳ phát tình của anh sắp tới rồi, còn làm phiền anh..."
Nhiếp Tử Hàng dùng ngón chân suy nghĩ, cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì.
"Cũng chỉ là sắp thôi, đừng để ý nhiều quá. Lần trước tới nhà cậu cọ cơm, không phải chỉ có một mình cậu nấu à? Có qua có lại. Xin lỗi cái gì, ai không có lúc đau ốm chứ."
Nói xong, vẫn không nhịn được, xoa nhẹ lên mái tóc của Alpha.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây."
Nhiếp Tử Hàng trở lại phòng bếp, nhìn chậu tôm trước mắt, có hơi rầu.
Kỳ thật hắn thỉnh thoảng cũng tự nhóm lửa nấu cơm, xào rau cũng không thành vấn đề gì. Nhưng mấy món phức tạp như tôm cua gì đó, có hơi khó với hắn.
May mà Dư Cảnh Hiên chỉ nghỉ ngơi chốc lát, đã quay trở lại nhà bếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-duoi-o-tren/2493294/chuong-17.html