20
Ta đi theo chủ mẫu tới viện của nàng. Trực giác của ta luôn luôn rất nhạy cảm, đây có lẽ là một trong số ít các khả năng của ta, có thể phân biệt được thiện chí và ác ý của người khác đối với mình.
Chủ mẫu đi phía trước, tư thái đoan trang, ánh mắt ôn hòa. Ta có thể cảm thấy thiện chí của nàng với ta. Tại sao nàng không ghét ta... Ta không hiểu.
Khi ta còn là một hài tử, ta chưa bao giờ thấy phụ thân có bất kỳ nữ tử nào khác ngoài mẫu thân. Mẫu thân nói, tình yêu là sự chiếm hữu, là duy nhất, là không cho phép người khác thèm muốn mình. Ta không có cảm giác này với Trình Mậu, ta không yêu hắn.
Chủ mẫu có thể an bài viện tử tốt cho thiếp của Trình Mậu, giúp ta có chỗ đứng, là bởi vì nàng cũng không yêu hắn sao? Ta không biết, nhưng không quan trọng, ta biết nàng không có ác ý với ta, vậy là đủ.
Thay vì đưa ta đến sảnh chính, chủ mẫu đưa ta đến phòng của nàng, lúc này nàng mới thực sự thoải mái: "Tổ lão đã lớn tuổi, tính tình càng thêm khó, không muốn thấy tiểu bối không vâng lời. Chuyện hôm nay, ngươi không cần để ở trong lòng."
Nghĩa là bọn họ chỉ là tôn trọng người lớn tuổi nên cho nên tổ lão cũng không thể làm gì ta sao? Nàng bình thản nhìn ta, đi đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng nâng má ta. "Tri Phất."
Mười hai năm rồi ta không nghe thấy người khác gọi mình như vậy, thoạt nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-chuc/3315008/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.