11
Ngồi trên xe ngựa, một đường lung lay, vẫn trở về phủ đệ. Tiểu thị nữ Thiện Thiện khóc quá thảm, nước mắt nhiều đến mức thiếu chút nữa dìm chết ta, thật vất vả mới ngăn được tiếng khóc, ánh mắt nàng đã sưng thành hai quả đào, mí mắt tràn đầy màu hồng nhạt.
Ta đưa cho nàng mấy cái khăn tay, cũng may trong xe ngựa chuẩn bị rất nhiều, nếu không xe ngựa này đều bị nàng khóc thành thùng nước.
Vừa mới vào cửa lớn, thị nữ chắn giữ ở cửa hành lễ với ta: "Phu nhân, tướng quân ở thư phòng chờ người."
Giả vờ không nghe thấy, ta lướt qua thị nữ và đưa mọi người trở lại viện. Tối nay mặc dù gặp phải một chút chuyện không vui, nhưng ta vẫn vô cùng vui vẻ, cho nên tạm thời không muốn nhìn thấy Trình Mậu, phá hỏng tâm tình tốt của ta.
Thiện Thiện khuyên ta: "Phu nhân vẫn nên đi đi, tướng quân tất nhiên còn đang lo lắng cho người."
Ta trái tính trái nết, ta không muốn.
Trở lại viện, dưới sự hầu hạ của thị nữ, ta nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm, thu dọn đồ đạc xong thì đã đã sắp đến giờ Hợi rồi. Chân trần ngồi trên giường, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, mấy đại thị nữ đến, Trình Mậu vẫn muốn gặp ta.
“Ta không đi! Mệt mỏi, muốn ngủ!" Ta một mực từ chối, xoay người muốn nằm xuống. Trong đó có một đại thị nữ quỳ xuống với ta, mấy người khác quỳ xuống đất: "Mong phu nhân thương tiếc chúng nô tỳ."
Ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-chuc/3315005/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.