Chương trước
Chương sau
[A Châu] Hồi 5

“Kẻ góa bụa này kính xin các vị làm chủ cho, đòi lại công đạo cho Đại Nguyên.” Một câu của Khang Mẫn coi như đã nói rõ thân phận.

“Tiêu đại hiệp, ngài có võ công cái thế, cho dù Đại Nguyên có đắc tội ngài thì ông ấy vẫn luôn chính trực, lại ở Cái Bang nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, lẽ ra ngài không nên đuổi cùng giết tận.”

Khang Mẫn nói vậy có khác nào bảo Tiêu Phong chính là hung thủ giết hại Mã Đại Nguyên? Tiêu Phong hỏi lại: “Đại tẩu nói vậy là ý gì? Ta đã nói rồi, ta không giết Đại Nguyên huynh hệ.”

Khang Mẫn nhìn Tiêu Phong vẻ sợ sệt, cô ta trốn sau lưng trưởng lão Cái Bang, Bạch Thế Kính.

Tiêu Phong cười chua chát, chàng tự nhận là anh hùng vô địch, nào ngờ lại có ngày bị vu họa liên tiếp như hôm nay.

Bọn họ đã không tin, chàng có nói thế nào cũng vô dụng.

“Thực không dám giấu, mấy ngày nay Tiêu đại gia đều ở cùng tôi, tôi có thể làm chứng, ngài ấy không hề ra tay với Mã phó bang chủ Cái Bang.” A Châu vốn đứng sau lưng Tiêu Phong, thấy vậy bèn đứng ra giải thích.

Hóa ra Khang Mẫn vì yêu mà sinh hận, cô ta cực kỳ xinh đẹp và tự phụ về vẻ ngoài của mình. Tại đại hội Bách Hoa, anh hùng hội tụ, không một người đàn ông nào không dừng mắt trên người cô ta, chỉ có mình Tiêu Phong khác biệt. Một Tiêu Phong uy danh lẫy lừng, khi đó Kiều bang chủ thậm chí còn không buồn liếc cô ta một cái. Cô ta sinh hận, không ngờ sau đó không lâu lại nghe nói chàng tự nhận là người Khiết Đan, không còn tư cách làm bang chủ Cái Bang Trung Nguyên. Tuy Khang Mẫn ngạc nhiên nhưng lòng thù hận không hề giảm, chàng là người Hán hay Khiết Đan thì bao năm qua đã tạo lập được uy thế ở võ lâm Trung Nguyê, võ công lại cao cường, hẳn sẽ không có ai làm khó chàng. Đó không phải điều Khang Mẫn muốn, cô ta muốn Tiêu Phong phải thân bại danh liệt, trở thành loài chuột bọ bị người người đánh chửi.

Vừa hay hôm ấy Mã Đại Nguyên say rượu nói ra chuyện di thư, ông tưởng chính mình khiến Cái Bang mất một vị bang chủ tốt như Tiêu Phong.

Khang Mẫn nảy ra ý định độc ác, cô ta liên hợp với Toàn Quán Thanh và Bạch Thế Kính, sát hại Mã Đại Nguyên.



Hai người kia bị Khang Mẫn hút hồn từ lâu, cô ta chỉ ngoắc tay là bọn họ răm rắp nghe theo.

Hiện giờ Khang Mẫn thấy bên cạnh Tiêu Phong còn có một đứa con gái, lại nghe nói mấy ngày qua bọn họ đều ở cạnh nhau, không khỏi vừa hận vừa nôn nóng.  Cô ta cười nói: “Cô nương đây là người nơi nào?”

A Châu nói: “Tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, từ lúc ở Nhạn Môn quan về, tôi luôn đi cùng Tiêu đại gia. Tôi có thể thề với Phật Tổ, nếu Mã phó bang chủ thực sự do Tiêu đại gia chết thì tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết, bị đày xuống địa ngục Vô Gián, chịu móc mắt cắt lưỡi.”

“A Châu.” Tiêu Phong không ngờ nàng lại nói vậy, rõ ràng nàng vô cùng tin tưởng vào chàng.

A Châu gật đầu: “Tiêu đại gia, tôi tin ngài.”

“Luôn ở cạnh nhau? Thế thì quan hệ giữa cô và Tiêu Phong cực kỳ thân thiết, ai biết cô có bao che cho hắn không? Người Khiết Đan xảo trá quỷ quyệt, cho dù cô thề xong cũng có thể nói là bị Tiêu Phong lừa. Mạng người sao có thể thành trò đùa của cô được!”

A Châu nghe đến mấy chữ “quan hệ”, “thân thiết” thì đâm xấu hổ.

Tiêu Phong lại nói: “Các ngươi luôn nói ta giết Đại Nguyên huynh đệ, chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán.”

Toàn Quán Thanh lôi ra một chiếc quạt xếp: “Tiêu Phong, chẳng lẽ bọn ta lại đổ oan cho ngươi à? Đây là vật xuất hiện ở nơi Mã phó bang chủ bị sát hại, ngươi có dám nói đây không phải đồ của ngươi không?”

Tiêu Phong nhận quạt, vừa nhìn vừa nói: “Cái này đúng là đồ của ta, do ân sư tặng vào ngày sinh nhật. Nhưng ta không hề cầm theo nó.”

“Hừ, giờ có chứng cứ thì ngươi lại nói không cầm theo người?” Toàn Quán Thanh châm chọc.

“Tiêu đại gia rời Cái Bang đã lâu, biết đâu có kẻ rắp tâm hại người, cố tình trộm quạt để giá họa. Huống hồ, nếu Tiêu đại gia muốn giết Mã phó bang chủ thì cần gì đợi sự việc bại lộ rồi mới ra tay? Sao ngài ấy không giết Mã phó bang chủ trước khi lộ thân phận để ngừa hậu họa? Như thế Tiêu đại gia vẫn yên lành làm bang chủ Cái Bang. Còn cái quạt này, các vị trưởng lão sát cánh với Tiêu đại gia bao nhiêu năm, chẳng lẽ không biết Tiêu đại thích mang theo cái gì sao? Hay là các vị bảo Tiêu đại gia bất kể nóng lạnh đều thích giữ khư khư cái quạt này bên cạnh? Hơn nữa, với võ công của Tiêu đại gia, giết người còn đánh rơi đồ được chắc?”

A Châu nói xong, các trưởng lão Cái Bang đều tỏ ra nghi ngờ.

Những gì cô gái này nói đúng là có lý, nghĩ kĩ lại thì Tiêu Phong thực không phải người như vậy.

Nhưng ngoài Tiêu Phong thì ai là người giết Mã phó bang chủ?

Lúc này, Khang Mẫn lại bắt đầu khóc lóc, mấy người đàn ông thấy vậy lại mềm lòng.

“Tiêu đại hiệp giờ đâu giống ngày xưa, cô nương còn trẻ, đừng để bị đàn ông Khiết Đan lừa mà không biết.”

A Châu tức tối, nàng nhìn xung quanh, bọn họ như thể chỉ muốn giết quách Tiêu Phong để xả giận.Tiêu Phong vẫn chẳng mảy may lo lắng: “Xem ra dù ta nói thế nào các ngươi cũng sẽ không tin. Ta tới Thiếu Lâm tự để giải quyết ân oán cá nhân với Huyền Từ. Còn nguyên nhân cái chết của Mã phó bang chủ, Tiêu mỗ ắt sẽ đi điều tra manh mối. Hôm nay ta chỉ nói một câu, người không phải do ta giết. Nhưng nếu ai muốn tìm ta báo thù, Tiêu mỗ sẽ tiếp đến cùng!”

Tiêu Phong nói vậy, ai dám xông lên?

Chàng quay sang nói với Huyền Từ: “Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết hại vợ chồng cha mẹ nuôi Kiều Tam Hòe. Tôi không giết người nhưng nếu ai muốn báo thù, cứ việc lên đây!”

Huyền Từ và các cao tăng Thiếu Lâm đều chắp tay trước ngực, niệm Phật.

“Ba ngày sau, tôi và ông sẽ quyết một trận sinh tử.” Tiêu Phong để lại câu này rồi bỏ đi. A Châu cắn môi, rảo bước đuổi theo.

Toàn Quán Thanh còn la hét phía sau: “Sao có thể để hắn đi dễ dàng như thế?” nhưng đệ tử Cái Bang không ai dám đứng ra ngăn cản, bọn họ hiểu rõ võ công của Tiêu Phong, giờ xông lên có khác nào tìm chàng “trả thù”, không cần nghĩ cũng biết kết cục sẽ thế nào.

Tiêu Phong và A Châu cùng đi xuống núi Thiếu Thất, A Châu nhìn ráng chiều, lại nhìn đến bóng lưng cao lưng cao lớn của Tiêu Phong. Nàng cảm thấy chàng quá đỗi cô đơn, trong lòng đau nhói. Hai người cứ yên lặng đi như vậy, chốc lát đã đến nhà vợ chồng Kiều Tam Hòe dưới núi. Căn nhà đơn sơ, chỉ thoáng nhìn là có thể bao quát tất cả, Tiêu Phong nhìn những tảng đá mài, lồng gà, guồng quay tơ, chỉ cảm thấy ân tình của cha mẹ nuôi như hiển hiện trước mắt. Chàng cười: “Uổng cho cái danh anh hùng hào kiệt của ta, đến chính cha mẹ nuôi mình cũng không bảo vệ được. Không những không tìm được hung thủ mà bản thân còn bị vu oan.”

“Tiêu đại gia, chuyện này không phải lỗi của ngài.” A Châu đứng sau lưng, nhìn chàng chăm chú.

“Cô đi đi. Cô không cần an ủi hay thương hại ta đâu.” Đột nhiên Tiêu Phong nói.

A Châu sững sờ, nhớ đến kiếp trước chàng cũng từng nói với mình như vậy, mắt bỗng đỏ hoe.

“Ngài lại coi thường tôi đúng không?”

Tuy trong lòng Tiêu Phong vừa tức giận vừa đau buồn nhưng chàng vẫn nhớ A Châu đối xử với mình tốt thế nào, nàng luôn luôn bảo vệ chàng, bèn vội nói: “Ta không có ý đó.”

“Ngài không cần an ủi hay thương hại tôi, coi thường là coi thường thôi.”

Chàng nghe thấy A Châu dùng chính lời của chàng ra nói, không khỏi ngây ra. Mắt nàng đỏ hoe, như thể đã khóc. Chàng còn chưa biết an ủi nàng thế nào thì A Châu ôm chầm lấy chàng, tuy nàng khóc không thành tiếng nhưng chàng biết nàng đã rơi nước mắt.

“Đừng đuổi thiếp đi nữa.”

Tiêu Phong căng thẳng, một lúc sau mới vòng tay ôm nàng.

Chàng cảm giác mắt mình hơi cay, bèn ngẩng đầu lên để ngăn lại.

Tất cả mọi người đều thay đổi thái độ khi biết chàng là người Khiết Đan, chưa biết đúng sai đã vu oan cho chàng. Chỉ riêng cô gái này chịu tin chàng, tin đến mức có thể thề lời thề kinh khủng đến thế vì chàng. Nàng làm bạn với chàng suốt dọc đường, Tiêu Phong nhớ đến lúc nàng vượt ngàn dặm xa xôi tới Nhạn Môn quan báo tin, lòng bỗng mềm lại.

Hai người ăn uống đơn giản tại đó, Tiêu Phong giới thiệu mọi vật trong nhà với A Châu, đối xử với nàng như trân bảo. Lúc lấy ra những đồ chơi khi còn nhỏ, chàng chợt có cảm giác mất mát. A Châu lại rất vui vẻ, kiếp trước khi nàng và Tiêu đại ca ở cạnh nhau luôn phải bôn ba khắp nơi, những chuyện nhỏ nhặt như chàng kể chuyện nhà cho nàng thế này dường như chỉ có trong mơ. Tiêu Phong ngắm A Châu, thấy nàng vừa như vui vừa như buồn, khẽ gọi.

“A Châu.”

“Vâng, Tiêu đại gia…”

“Sau này nàng đừng gọi ta là đại gia nữa.”

“Vậy phải gọi ngài thế nào…” A Châu không ngờ Tiêu Phong sẽ đột ngột nói vậy.

Tiêu Phong ngừng lại một lát mới nói: “Nếu nàng không chê thì hãy gọi ta là Tiêu đại ca.”

Tiêu đại ca… Nàng đã gọi thế trong mơ cả nghìn lần, vạn lần.

“Không chê đâu, sao thiếp lại chê chứ.” A Châu vui đến mức phát khóc, nhào vào người Tiêu Phong. Lần này, Tiêu Phong nhanh chóng ôm chặt nàng. Với con gái trong giang hồ, hai chữ “đại ca” chính là ý gọi người thương. A Châu hiểu được ý của chàng khiến chàng vừa xúc động vừa thương xót. Chàng khẽ nói: “Vậy nàng gọi ta đi.”

Tuy đã gọi vô số lần nhưng A Châu vẫn đỏ mặt, mãi mới thỏ thẻ: “Tiêu đại ca.”

Dù hai người chưa thề non hẹn biển nhưng quan hệ đã khác trước nhiều.

A Châu thầm nghĩ, kiếp này Tiêu đại ca đã tận mắt thấy quan binh nhà Tống hành hạ người dân Khiết Đan vô tội, chàng cũng không cần trải qua trăm nghìn đắng cay để tìm thân phận và kẻ thù như kiếp trước nữa. Chàng là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, tất sẽ không vì cha mẹ là người Khiết Đan mà khinh thường, cũng sẽ không vì mình là người Khiết Đan mà nhẫn nhục. Nói cho cùng, Tiêu đại ca ở kiếp trước đã bị những người kia giấu giếm thân thế đến khổ sở. Tuy hiện giờ chàng vẫn buồn khổ nhưng đã chấp nhận được thân phận của mình, như vậy đã là tốt rồi.

Nàng lại nghĩ, giờ nàng và Tiêu đại ca không còn mối thù của cha mẹ, lại tâm đầu ý hợp như kiếp trước, A Châu vừa muốn khóc vừa muốn cười. Tiêu Phong thấy cảm xúc của nàng bất ổn, bèn hỏi: “A Châu, nàng sao thế?”

“Không sao cả, đại ca, sau khi chàng báo thù cho cha mẹ xong, chúng ta sẽ tìm ra kẻ giết hại cha mẹ nuôi của chàng, lấy máu hắn tế vong linh hai người. Sau đó chúng ta đi tìm hung thủ hại Mã phó bang chủ, rửa sạch oan khuất cho chàng.”

“Được. A Châu, giờ ta vẫn nhớ câu nói của nàng trước kia, “Vạn vật là một, chúng sinh ngang hàng. Thánh hiền, loài vật, nào khác gì nhau.” Ta thấy nói rất đúng.” Tiêu Phong khẽ vuốt tóc A Châu.

“Đại ca, đó không do thiếp nói đâu. Còn có nửa sau là: “Người Hán hay Liêu, vừa thật vừa giả. Ân oán vinh nhục, đều hóa tro bụi.” A Châu thấy Tiêu Phong uống hết rượu, nhanh chóng rót đầy lại.

Tiêu Phong hào hứng hơn hẳn, chàng uống cạn một bát, lại nói: “Người nói những lời này quả thực không tầm thường.”

A Châu cười, sống hai kiếp người quả nhiên có nhiều kiến giải hơn trước. Hiện tại đang ở trong nhà họ Kiều, nàng cũng không ngần ngại: “Tống Thái Tổ lấy binh biến mà khoác hoàng bào, dùng mưu đồ để đoạt giang sơn, dựng nên Đại Tống tươi đẹp như hôm nay. Nhưng người cầm quyền luôn thay đổi, từ Thủy Hoàng Đế đến nay đã có biết bao nhiêu triều đại? Bao nhiêu vị hoàng đế? Nghìn năm trước bách tính tự xưng là con dân triều Tần, trăm năm trước là triều Đường, nay lại là con dân nhà Tống, vậy trăm năm sau thì sao? Không ai biết sẽ ra sao. Chính khách giành giật thiên hạ nhưng thứ duy nhất trong thiên hạ không đổi chính là hàng nghìn, hàng vạn bách tính. Thứ mà bọn họ tranh đoạt, không phải giang sơn, không phải thiên hạ mà vô vàn người dân thuần phác đấy thôi. Cho dù triều chính biến hóa ra sao, con người chẳng phải vẫn là có da thịt xương máu như nhau sao? Như thế thì dù là người Tống hay Khiết Đan cũng được, xét kỹ ra thì có khác gì nhau? Theo thiếp thấy, làm người chỉ cần hiên ngang đứng giữa trời đất, không thẹn với lòng mình là đủ rồi.”

Lời A Châu khiến Tiêu Phong như được khai mở đầu óc, chàng buông bát rượu, chuyên chú nhìn nàng. A Châu bị nhìn như thế đâm ngượng, không khỏi đưa tay lên sờ mặt: “Đại ca, là thiếp nói nhiều quá hay là trên mặt dính bẩn?”

“Không, không, đều không phải.” Tiêu Phong đưa tây, bế bổng A Châu rồi tung lên, sau đó vững vàng đỡ lấy, ôm chặt trong lòng. A Châu bụm miệng, nàng không la hét, ngoan ngoãn nằm yên trong ngực Tiêu Phong, vừa giận vừa thẹn mới sẵng giọng nói: “Tiêu đại ca, chàng trêu thiếp…”

Tiêu Phong chỉ cười: “Tiêu đại ca của A Châu đang thấy rất vui vẻ. Nàng giận ta à?”

“Thiếp không thèm.”

Tiêu Phong  nhìn A Châu, thầm nghĩ nếu cha mẹ nuôi còn sống cũng nhất định sẽ quý mến nàng.

Chàng như sực nhớ ra cái gì, nói với A Châu: “Nàng gọi ta là Tiêu đại ca lần nữa đi.”

A Châu xấu hổ, vùi mặt trong ngực Tiêu Phong mãi mới gọi: “Tiêu đại ca.”

Lông mày Tiêu Phong nhíu lại, chàng nhớ trước đây A Châu từng nằm mơ gọi “Tiêu đại ca” nhưng khi ấy chàng không nghĩ nhiều. Nay lại nghe nàng gọi mình như thế mới nhớ đến.

—Lời editor:

Chia sẻ với mọi người một câu chuyện nhỏ trong nguyên tác Thiên long bát bộ:

Sau khi cùng nhau hẹn ước sẽ ra biên quan, Tiêu Phong và A Châu đã thay đổi xưng hô.

“ – Từ nay trở đi, nàng không được gọi ta là đại gia, nhị gia gì nữa. Nàng gọi ta là đại ca.

A Châu mặt đỏ bừng nói nhỏ:

– Thiếp đâu có xứng?

Tiêu Phong nói:

– Nàng có chịu gọi không thì bảo?”

Ôi người đàn ông cục súc đáng yêu này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.