Có những thứ, đã mất đi rồi mới biết quý trọng, như vậy có còn kịp hay không? Tình yêu chính là một chặng đường dài vô tận cần con người ta theo đuổi, không có điểm dừng, chỉ có điểm xuất phát. Nhưng nếu chỉ trong một thời khắc nào đó vô tâm, tất cả sẽ chỉ giống như một đống tro tàn đã nguội lạnh. Một con người, khi sinh ra chính là để kiếm tìm yêu thương.
Chín mươi chín ngày, cái khoảng thời gian không đủ dài để yêu sâu sắc một người, nhưng cô đã yêu anh sâu sắc như vậy, bằng tất cả chỗ chứa của con tim cô, thế nhưng anh vô tâm. Chín mươi chín ngày, khoảng thời gian cô sống trong nước mắt cùng với sự đau lòng vô hạn, chưa một lần thực sự hạnh phúc, nỗi ê ẩm trong tim như muốn bóp nát tâm hồn của cô, tâm hồn của một thiếu nữ vẫn đang tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Chín mươi chín ngày, chờ đợi là những ngày tháng dài đằng đẵng đầy cô đơn ở phía trước, cô từ bỏ tình yêu với anh, từ bỏ giấc mơ cùng với anh hạnh phúc, đi đến một nơi xa lạ, dùng đau đớn để đẩy anh ra xa cuộc đời. Anh hối hận, anh muốn kiếm tìm một khởi đầu mới tốt đẹp hơn, cô liệu có thể tha thứ cho anh hay không?