Edit: Khánh Ly
Sư Tam gia vừa nhận được tin báo, liền vội vàng đến bệnh viện. Ở cửa phòng cấp cứu, anh gặp Từ Bác Nhã đang suy nghĩ mông lung.
Lúc trước, Sư Tam gia rất khó chịu khi Từ Bác Nhã cứ đi theo anh như rình rập, cái tính dính như keo kia thật khiến người ta ngứa mắt, không ngờ nhờ vậy mà hôm nay làm được một việc tốt, hiện tại nhìn gã với cặp mắt khác xưa.
Ngay khi Từ Bác Nhã đứng dậy, gã liền sải bước tới chỗ anh. "Tiểu Cát thế nào rồi?!"
Từ Bác Nhã trước giờ luôn biết điều. Gã đè nén oán hận trong lòng: "Lẽ nào trong mắt anh không có em sao?", Thay vào đó là bày ra vẻ mặt lo lắng, cố gắng theo kịp cảm xúc của Sư Tam gia. Gã an ủi Sư Tam gia, nói: "Tam gia, đừng lo lắng, bác sĩ đang mổ cho cậu ta bên trong. Bác sĩ phẫu thuật này là giỏi nhất ở Thành phố C, và em đã đặc biệt mời ông ấy đến! Ông ta đã hứa với em sẽ hết sức cẩn thận! Cũng may là em bắt gặp đúng lúc, nếu không hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi! Anh không biết lúc đó tình thế nguy cấp thế nào đâu! Em vật lộn với hắn cả đường, suýt nữa cũng bị liên lụy luôn!" Trong lời nói có giành công hay không người qua đường đều biết.
Sư Tam gia nắm lấy tay gã, gần như rơm rớm nước mắt vì biết ơn.
"Cảm ơn cậu, Bác Nhã! Cảm ơn cậu! Cậu là người tốt!"
"Bùm——!"
Một chùm pháo hoa rực rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-cach-song-cung-ong-chong-kho-o/2864850/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.