Edit: Hề Mặc
Đang nói, sau gã, Sư Tam gia đã thu cương, ngồi thẳng mình. Đoạn, anh trỏ vào chú ngựa mình đang cưỡi, rằng: "Nhưng tôi đã lên ngựa rồi mà."
Từ Bác Nhã quay đầu: "..."
Chàng quản lý vừa cười vừa nói: "Anh Từ này, ban nãy không phải anh em mình đã dặn nhau hết rồi hay sao ạ? Chẳng phải anh bảo sẽ để em đưa..."
Từ Bác Nhã mỉm cười: "Em à, tất thảy mọi thứ trên thế giới này đều đang đổi thay theo từng giây phút; kẻ không biết biến báo, xuôi theo dòng phát triển sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát đấy!"
Chàng trai: "..."
Sư Tam gia đồng tình: "Phát triển lịch sử quan chính xác!"
Chàng quản lý + Từ Bác Nhã: "..." Anh có biết tụi tôi đang tranh nhau cái gì không hả?
Chàng thanh niên: "Thế giờ mình có cần em dẫn ngựa cho anh Sư nữa không ạ?"
"Dẫn ngựa? Không phải đấy là trách nhiệm của nhân viên hay sao? Vả, có để dẫn, cậu ta cũng chẳng nhân cơ xơ múi được gì mảy may..." - Từ Bác Nhã thoáng im lặng một chốc, đoạn thầm quyết định.
Rồi, gã vứt đoạn cương lại cho chàng thanh niên, mình cười khẩy, nói: "Đấy là nhiệm vụ của em, dĩ nhiên! Thế còn phải hỏi cơ à? Về tôi, chắc chắn tôi sẽ cưỡi ngựa thôi rồi, chứ cứ đi chậm rì rì thế, bảo cưỡi ngựa nghe sao được?" Nói đoạn, gã dứt khoát quay mình.
Chẳng cần anh phải nói, chàng quản lý kia đã tự giác bước đến, đứng về kề Sư Tam gia. Đoạn, vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-cach-song-cung-ong-chong-kho-o/2864823/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.