Edit: Hề Mặc
Chỉ là...
Cát Nhạc Trì nhìn về phía phòng khách, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm, nom như thể hắn đương xoáy xuyên qua bức tường kia, ngắm trông người ấy. Chỉ là, hắn không thể nén chịu nhìn cảnh cha nuôi đau buồn mà thôi.
Chẳng ai được phép làm anh tổn thương cả, đến chính hắn cũng thế. Và hiển nhiên, một khi việc ấy khiến anh buồn lòng hay chẳng cách nào chấp nhận, hắn sẽ tuyệt nhiên không đi làm. Dẫu hắn có muốn đá quách cái con mọt gạo suốt ngày gây rối, ăn không ngồi rồi, chỉ biết tinh tướng hưởng thụ kia lắm thật đấy!
Đầu bên kia điện thoại bận một hồi rõ lâu, sau cùng cũng có người bắt máy.
"Hôm nay Sư Tam gia có đến thăm Từ Bác Nhã, ông ấy ở trong phòng bệnh bao lâu? Ừm, lúc ra vẻ mặt thế nào? Còn hành động thì sao? Có..."
Trong phòng khách.
Sư Tam gia thở dài não nề, đoạn lại chần chừ đưa mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn trà.
Anh thấy lòng bồn chồn đến lạ, chợt nhảy cẫng lên như phải lửa, chắp tay cúi đầu đi qua đi lại quanh chiếc điện thoại như ruồi mất đầu. Vòng qua vòng lại mấy hồi, anh kéo rèm lên, tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ, đoạn ngồi bó gối thành một mớ bùi nhùi nhìn chiếc ghế.
Bóng hình anh khuất sau gốc cây thường xanh.
Anh bắt đầu ngồi đếm hoa văn chạm trên mép ghế.
Gọi, không gọi, giờ gọi, mai gọi...
Rồi, vị khách thứ ba đến.
Chú mèo mang trên đầu chữ 王 -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-cach-song-cung-ong-chong-kho-o/2864820/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.