Chương trước
Chương sau
“Bây giờ con có thể giải thích cho chúng ta nghe, rốt cuộc chuyện này là sao? Video kia là như thế nào?” Sau khi Lâm Khiết rời khỏi, Tôn phu nhân lên tiếng chất vấn Tôn Lãng.

“Người phụ nữ đến An Phong làm loạn kia là mẹ kế của Hàm Hàm. Con cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng hôm qua có vẻ như cô ấy cùng gia đình cãi nhau, Hàm Hàm hình như còn bị đánh.”

“Ôi trời là thật sao? Con bé đã bị đánh sao?” Tôn phu nhân hoảng hốt đưa tay che miệng.

Tôn Lãng thở dài ngồi phịch xuống ghế, anh cau mày rồi nói tiếp “Vâng, con đoán vậy, tối qua con nhìn thấy má phải cô ấy sưng đỏ lên giống như bị ai đó tác động vật lý. Trước đây Hàm Hàm rất ít khi kể về gia đình cô ấy, chỉ từng nói qua dì cô ấy là một người rất khó tính, mối quan hệ giữa cô ấy và gia đình khá tệ. Nhưng con cũng không rõ rốt cuộc là tệ đến mức nào.”

“Ôi trời ạ…” Tôn phu nhân thở dài xót xa. Tôn lão gia cũng phiền muộn cau mày.

Lúc này, người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng - Trần Triết đột nhiên lên tiếng “Tôi cũng không chắc nhưng có vẻ như cô ấy bị dì bạo hành lúc nhỏ.”

Cả ba người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Trần Triết, Tôn Lãng đứng bật dậy “Làm sao cậu biết?”

Nhưng một giây sau anh như chợt nhớ ra mà ‘à’ lên một tiếng “Trưởng phòng Trịnh?”

Trần Triết gật đầu “Ừm. Hôm qua cô ấy say rượu đã vừa khóc vừa kể cho tôi nghe. Nhưng chữ được chữ mất, đầu đuôi loạn xạ. Tôi cũng không rõ lắm chi tiết.”

“Cô ấy đã kể gì?” Tôn Lãng sốt sắng.

“Cô ấy nói lúc còn đi học nếu cô Dương làm bài không đạt điểm cao sẽ bị phạt quỳ trong nhà kho và không được ăn cơm tối, nếu cãi lời bà ấy thì sẽ bị đánh. Trưởng phòng Trịnh còn nói bà ấy là một người phụ nữ… điên. Bà ấy quá đáng đến nỗi từng làm cho một người bạn hồi tiểu học của cô Dương phải chuyển trường, cũng vì vậy mà cô Dương bị cô lập suốt thời tiểu học. Lên đại học bà ấy cũng từng có một quãng thời gian làm phiền và quấy rối bạn cùng phòng cô Dương nhiều đến nỗi bọn họ ban đầu vốn dĩ có quan hệ rất tốt với cô ấy nhưng cuối cùng cũng không chịu nỗi nữa mà trở mặt, quay sang cô lập cô ấy.”

Tôn Lãng nghe mà sững sờ, anh hoàn toàn không hay biết bất kì một chuyện nào trong những chuyện mà Trần Triết vừa kể. Tôn Lãng cảm thấy mạch máu trên người như sắp vỡ ra, lồng ngực anh không ngừng phập phồng vì phẫn nộ, anh căm phẫn người đàn bà điên kia đã đem đến cho Dương Tịnh Hàm quá nhiều bất hạnh. Anh cũng giận cô đã im lặng chịu đựng mà không chọn chia sẻ với anh câu chuyện của mình. Nhưng anh càng ghét bản thân ở bên cô nhiều năm như vậy mà lại không hề hay biết những chuyện đau lòng mà cô đã trải qua.

Tôn phu nhân cũng sốc đến không nói nên lời, bà không thể hiểu nổi sao lại có người có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ. Tôn lão gia sắc mặt tối sầm, ông tức giận đập bàn quát “Lý nào lại vậy? Người đàn bà đó điên rồi hay gì? Lại nhẫn tâm đối đãi với một đứa trẻ như vậy! Đúng là tức chết ta rồi. Tiểu tử thối, con mau đi đòi lại công bằng cho con bé, phải cho người đàn bà đó biết bà ta đã chọc vào ai. Thật là, nghe mà tức sôi máu.”



“Ừ ba con nói đúng đó, con mau đi đòi lại công bằng tiểu Hàm, nhớ an ủi con bé nữa. Trời ạ, con bé đó đã phải trải qua chuyện kinh khủng gì thế này. Sao lại có thể có loại người như vậy trên đời? Thật tội nghiệp tiểu Hàm, nghe mà đau lòng chết mất." Tôn phu nhân nhíu mày lên tiếng, bà thở dài.

Tôn Lãng không nói gì nữa, anh xoay người bước ra ngoài.

****

“Ding dong” Chuông cửa nhà Trịnh Tú Hà vang lên.

Cô nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa, vừa mở ra liền thấy Tôn Lãng sừng sững đứng đó, sắc mặt anh trông rất lạnh lùng, hình như còn có chút tức giận. Trịnh Tú Hà thở hắt ra một hơi rồi lên tiếng “Để tôi vào gọi Hàm Hàm ra.”

Trịnh Tú Hà xoay người vào trong phòng, cô đưa tay gõ nhẹ hai tiếng “cốc, cốc” rồi cẩn thận mở cửa ra, Dương Tịnh Hàm đang ngồi một góc dưới đất co người lại. Trịnh Tú Hà thấy vậy thì cau mày, cô tiến lại gần “Hàm Hàm, sao em không lên giường ngồi. Sao lại ngồi dưới đất thế này?”

Dương Tịnh Hàm đưa mắt lên nhìn Trịnh Tú Hà, mỉm cười đáp “Đây là dáng ngồi yêu thích của em mỗi khi em cần phải sắp xếp lại suy nghĩ.”

Trịnh Tú Hà thở dài “Tôn tổng đến tìm em đấy. Anh ta đang đợi ở ngoài cửa.”

Dương Tịnh Hàm cau mày buồn phiền “Chắc là vì sự việc ồn ào hồi chiều ở An Phong.”

Trịnh Tú Hà lo lắng lên tiếng, cô vịn vào cánh tay Dương Tịnh Hàm “Nếu anh ta nói những lời như trách móc em làm hư hình ảnh của công ty, em nhất định không được im lặng chịu đựng đâu đấy! Nếu em không dám nói lại anh ta, về nói với chị, chị thà bỏ cái chức trưởng phòng chứ nhất quyết không để em bị ức hiếp.”

Dương Tịnh Hàm trong lòng đang đầy rẫy phiền muộn thì bị lời nói này của Trịnh Tú Hà chọc cười, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Trịnh Tú Hà “Tôn Lãng không phải người như vậy đâu chị. Nhưng dù sao cũng cảm ơn chị… vì đã luôn đứng về phía em.” Dương Tịnh Hàm đưa đôi mắt mươi phần biết ơn nhìn Trịnh Tú Hà.

Trịnh Tú Hà dịu dàng xoa đầu cô “Đó là chuyện đương nhiên. Em là gia đình của chị mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.