“Anh cược cái gì?”
Tôn Lãng vô thức siết chặt bàn tay Dương Tịnh Hàm: “Anh đã cược rằng khi anh đề nghị chia tay, em sẽ không đồng ý, hoặc ít nhất sẽ hỏi anh lý do.”
Sống mũi Dương Tịnh Hàm đột nhiên cay cay, cô cảm thấy bản thân dường như sắp khóc đến nơi nên vội vàng quay mặt sang chỗ khác: “Vậy nên sau khi chia tay, anh liền ra nước ngoài sao?”
Tôn Lãng im lặng, nhưng sự im lặng của anh cũng chính là câu trả lời đối với cô. Đèn chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục lăn bánh, tay anh vẫn siết chặt bàn tay Dương Tịnh Hàm: “Là anh đã cảm thấy bất an, là anh đã để trong lòng lời của bọn họ. Là anh đã sai rồi, lẽ ra anh không nên làm phép thử lên tình cảm của chúng ta. Sau này khi ngẫm nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn. Em rõ ràng thích anh đến vậy…” Tôn Lãng vừa tự trách vừa tự cười giễu chính mình ngu ngốc.
“Không, lẽ ra em nên can đảm hơn. Nếu em không nhu nhược và nhút nhát, thì anh đã không cảm thấy bất an như vậy.” Dương Tịnh Hàm rũ mắt, buồn bã tự trách nói.
Tôn Lãng thấy Dương Tịnh Hàm tự trách mình như vậy thì liền nhíu mày phản bác: “Em nói gì vậy. Sao có thể tại em được. Khờ khạo quá đi. Đừng nói những lời như vậy nữa, anh không thích nghe chút nào đâu.”
Tuy Tôn Lãng nói vậy nhưng Dương Tịnh Hàm vẫn tự trách chính mình quá nhu nhược. Cô thầm hạ quyết tâm phải cố gắng để trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-buoc-tien-ve-phia-em/3395394/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.