Dương Tịnh Hàm luôn phải sống trong khuôn khổ và phép tắc của dì. Cô không thể và cũng không dám làm trái mà chỉ có thể răm rắp nghe theo. 
Cô sống như một con rối được điều khiển bởi bà ấy cho đến khi gặp được Tôn Lãng. 
Anh như một mặt trời nhỏ soi sáng và sưởi ấm cuộc sống tối tăm lạnh lẽo của cô. Sự tuỳ ý và khoáng đạt của anh đã thu hút cô ngay từ ngày đầu họ gặp gỡ. 
Anh tự do tự tại như một cơn gió, phóng khoáng như một dòng suối mát lạnh mùa hè, róc rách chảy ngang qua, nhẹ nhàng tưới mát trái tim khô cằn của cô. Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất thoải mái và yên bình. 
**** 
Bảy giờ tối, nhà hàng Lạc Dương 
“Tôi hiện tại đang là trưởng phòng tài vụ ở công ty Lam Thịnh. Tôi có nhà, có xe, còn có một khoản tiết kiệm sáu số. Vì tôi là con trai một, nên nếu như đi đến hôn nhân, chúng ta sẽ sống cùng với bố mẹ tôi. Tôi cũng có một số yêu cầu như sau: tôi muốn vợ tôi sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô nghỉ việc và chỉ ở nhà làm nội trợ, không được ra ngoài sau 9 giờ tối, không được bỏ về nhà ngoại khi chưa có sự đồng ý của tôi, nếu được thì hãy hạn chế tối đa các mối quan hệ với bạn bè xung quanh, một tháng cô có thể đi tụ tập với bạn bè 1 hoặc 2 lần, không được đi vào quán bar, và cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/99-buoc-tien-ve-phia-em/3395382/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.