“Cô ấy thật đáng yêu, làm sao để bắt chuyện với cô ấy nhỉ?”
Đó là lời nói thầm trong lòng của Tôn Lãng sau khi được phân ngồi cùng bàn với Dương Tịnh Hàm vào ngày đi học đầu tiên sau khi lên cao trung.
Sau một tiết học trôi qua trong im lặng, Tôn Lãng rốt cuộc cũng đã hết kiềm chế nổi mà bộc phát sự hướng ngoại trong giao tiếp của bản thân.
“Chào cậu, tôi tên Tôn Lãng, cậu tên gì?”
“Dương Tịnh Hàm.”
“Nhà cậu có ở gần đây không?”
“Ừm.”
“Cậu ăn sáng chưa?”
“Rồi.”
So với một Tôn Lãng tràn đầy năng lượng, không ngừng buôn chuyện và liên tục có câu hỏi thì Dương Tịnh Hàm lại có vẻ trầm lặng và ít nói hơn.
Hai tháng sau khi trở thành đôi bạn cùng bàn “hỏi dài đáp ngắn”, Dương Tịnh Hàm dần mở lòng với Tôn Lãng hơn và cũng không còn ngại khi hỏi mượn đồ dùng ví dụ như cục tẩy hay cây thước hoặc cây bút chì.
Chỉ là một sự thay đổi nho nhỏ như vậy của Dương Tịnh Hàm cũng có thể khiến cho Tôn Lãng vui vẻ cả tuần.
Anh ngày càng hỏi nhiều thứ hơn và cô cũng rất vui vẻ trả lời.
Cuộc sống của học sinh cao trung cứ bình dị trôi qua như vậy cho tới năm cao tam.
Sự yêu thích của Tôn Lãng đối với Dương Tịnh Hàm dường như không bị phai nhoà theo năm tháng của tuổi học trò mà càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong lòng Dương Tịnh Hàm, Tôn Lãng cũng chiếm giữ một vị trí quan trọng nhưng để mà gọi tên tình cảm của cô đối với anh thì cô cũng mơ hồ không rõ.
Chắc có lẽ là một người đồng hành trong 2 năm.
Cũng có lẽ là tri kỉ mà cô có thể mở lòng trò chuyện thoải mái.
Hoặc, có lẽ là mối tình đầu mà cô cảm nắng ngay lúc này đây, thời niên thiếu.
Cảm xúc này là chân thật, nhưng mọi thứ lại không rõ ràng.
Nhưng ở tại thời điểm này, những điều đó đâu có quan trọng đến vậy, không giống như tình cảm của người trưởng thành, chúng ta lúc niên thiếu đâu cần có bất kỳ danh phận nào để ở bên nhau.
Chỉ cần biết, người đó đặc biệt hơn những người còn lại, vậy là đủ.
“Mới đó mà chúng ta đã lên cao tam rồi, bài càng lúc càng khó, đề vừa nãy thầy giảng tôi chẳng hiểu gì cả, cậu giảng lại cho tôi nha.” Tôn Lãng lười biếng nằm bò trên bàn học, gối đầu lên tay nhìn Dương Tịnh Hàm đăm đăm.
“Được thôi.” Dương Tịnh Hàm vui vẻ đồng ý.
Tôn Lãng hưng phấn ngồi thẳng dậy, chồm người về phía Dương Tịnh Hàm, nói: “Vậy sau này cậu cũng dạy kèm cho tôi luôn nhé, tôi muốn thi vào cùng trường đại học với cậu.”
“Được… được thôi.” Dương Tịnh Hàm bị hành động đột ngột của Tôn Lãng làm cho bất ngờ, cô đỏ mặt lắp bắp.
Tôn Lãng nhướng mày, chìa ngón út ra trước mặt Dương Tịnh Hàm rồi hất hất cằm ý bảo cô nghoéo tay với anh.
Mặt Dương Tịnh Hàm lúc này vẫn còn đỏ gay, cô chìa ngón út ra nghéo với ngón út của Tôn Lãng. Sau đó, cả một buổi cô đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôn Lãng đắt ý nhếch mép, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng cưng chiều xoa đầu cô.
Những ngày sau đó, Dương Tịnh Hàm đều hết sức nghiêm túc giảng bài cho Tôn Lãng, mà Tôn Lãng cũng cực kỳ chăm chú lắng nghe.
Sau giờ học nào cô và anh cũng sẽ ở lại trường thêm 2 tiếng đồng hồ giải những đề khó và trọng tâm của kì thi.
Mỗi lần học xong Tôn Lãng đều sẽ đưa Dương Tịnh Hàm về nhà, anh nói trời lúc chiều tối cô đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
Cứ mỗi lần như vậy, trong lòng Dương Tịnh Hàm đều sẽ không nhịn được mà rung động thêm một chút.
Tôn Lãng cũng không kìm được mà trở nên vui vẻ và vô cùng đắt ý
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]