Vào một đêm mùa thu se lạnh, Bạch Lâm Yên nhìn Lục Vũ Tuấn đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ, nở nụ cười cưng chiều với Hàn Tương Tư, ánh mắt lóe lên!
Theo như thường lệ, vào ngày hai mươi lăm tháng mười là bước vào thời điểm thi giữa kỳ của trường Nham Hoa, sau kỳ thi hai ngày là ngày tổ chức đại hội thể thao.
Trong màn đêm, Lục Vũ Tuấn duỗi tay giúp Hàn Tương Trúc chỉnh đốn lại những sợi tóc bị làn gió thổi bay phấp phới lại: “Kỳ thi giữa kỳ ngày mai em không cần phải quá căng thẳng, thả lòng tâm trạng bình tĩnh hơn nhé!”
Hàn Tương Trúc nắm lấy tay cậu làm nũng: “Nếu như thi môn toán không tốt, anh không được phép mắng em đâu đó!”
“Mắng em làm gì chứ? Nếu như em thi không tốt thì người nên tự ngẫm nghĩ lại là anh chứ!”
“Tại sao em thi không tốt thì anh lại phải ngẫm nghĩ lại?”
Vẻ mặt Hàn Tương Trúc khó hiểu.
Lục Vũ Tuấn bật cười nói: “Đương nhiên là bởi vì người thầy như anh đây là người có trách nhiệm rồi! Em đã rất cố gắng mà vẫn thi không tốt! Vậy nguyên nhân không phải ở người thầy dạy sao!” . truyện đam mỹ
Hàn Tương Trúc nghiêng đầu qua chớp chớp mắt hỏi: “Anh Vũ Tuấn, sao em lại nghe ra thành hình như anh đang nói em ngốc nhỉ?”
“Đồ ngốc, không có đâu, trong lòng của anh Vũ Tuấn ấy à, Tương Trúc của chúng ta mãi mãi là người thông minh nhất, đáng yêu nhất. Thôi gió nổi lên rồi, mau đi vào nhà đi!”
Lục Vũ Tuấn buông tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059883/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.