Ánh mặt trời mùa thu chói lọi chiếu vào thân hình thon dài của người thiếu niên, Bạch Ức Chi nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cậu, cô ấy cảm thấy cậu giống như một vị thần tràn đầy công lý vậy.
Người đàn ông mắt ti hí không dễ gì mới kéo được Tân Lạc qua, ông ta đang chuẩn bị đẩy ngã nó! Lại không ngờ tới là được nửa đường rồi lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, làm hỏng mất cơ hội tốt ông ta báo thù cho con trai.
Ông ta bực mình nhìn vào người thanh niên vừa tới, đôi mắt ti hí híp lại, sau đó ông ta xắn ống tay áo mình lên lộ ra hình xăm con rồng ở phía trên.
“Tên nhóc kia, tao khuyên mày tốt nhất là không nên nhiều chuyện! Không thì ông đây sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất đấy!”Giọng điệu của ông ta vô cùng phách lối.
Lục Vũ Lý không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó quay lại nhìn về phía Bạch Ức Chi bây giờ vẫn còn đang ngã trên đất, vẫn chưa đứng lên.
Cặp lông mày đẹp hơi nhíu lại, cậu lùi về một bước, khom người duỗi tay ra kéo cô từ dưới mặt đất lên nói: “Cậu sao thế? Ức Chỉ, ngã bị thương rồi à?”
Trong giọng nói của cậu lộ ra sự quan tâm cùng lo lắng mà đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Lúc này Bạch Ức Chỉ mới nhìn rõ khuôn mặt của người giống như vị thần từ trên trời hạ xuống này, người thanh niên cứu hai chị em cô lại chính là Lục Vũ Lý.
Ánh mặt trời mùa thu cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059873/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.