Nhìn sự lo lắng hiện lên trên hai má thanh tú của con trai, khóe miệng Mạc Hân Hy hơi nhếch lên: “Có phải mẹ phản đối con sẽ nguyện ý buông tha Tương Trúc, duy trì khoảng cách với con bé hay không?”
Con ngươi đen như mực của Lục Vũ Tuấn giật mình, sau đó vô cùng kiên định nói: “Không, mẹ ơi, cho dù là mẹ và bố đều phản đối, con cũng sẽ không buông tha Tương Trúc, đời này con nhận định cô ấy, không phải là cô ấy thì không thể!”
Mạc Hân Hy kinh ngạc nhìn cậu một cái, thằng bé này thật đúng là sỉ tình, có can đảm!
Bà cố ý giả bộ vẻ mặt đau lòng: “Vũ Tuấn, nói như vậy con vì con bé Tương Trúc kia thà buông tha người nhà, buông tha mẹ? Con đã quên rằng vì con mẹ đã trả giá rất nhiều hay không?” . Truyện Đoản Văn
Nói xong bà cố ý xoay người, dùng tay che mặt giống như đang lau nước mắt.
Lục Vũ Tuấn nhìn thấy mẹ mình như vậy, vẻ mặt khiếp sợ cộng thêm mơ hồ!
Từ sau khi chín người bọn họ đều bình an trở về nhà họ Lục, nhiều năm như vậy cậu còn chưa từng thấy mẹ mình khóc!
Mẹ ở trong lòng mấy người bọn họ vẫn là nhân vật cấp cao nhất của tập đoàn Long Thành.
Dựa theo tính cách của mẹ gặp phải chuyện như vậy, không nên chỉ vào mũi mình mắng to một trận, hoặc là giống như trên TV tìm Tương Trúc đàm phán, cho tiền để đối phương rời đi sao?
Làm thế nào lại khóc và khóc! Có phải là thời kỳ mãn kinh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059857/chuong-1688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.