Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, cô ấy hơi lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Anh Vũ Tuấn có đau không?”
Lục Vũ Tuấn ngồi xuống trước giường trước mặt cô ấy nhìn chằm chằm cô ấy, tuy rằng bị vặn một chút nhưng trong lòng cậu lại ngọt ngào, bởi vì cậu nhìn thấy tình cảm khác nhau trong ánh mắt Tương Trúc.
Tương Trúc không phải là rốt cục cô ấy đã thông suốt rồi chứ?
Hàn Tương Trúc bị ánh mắt sáng rực của cậu nhìn chằm chằm có chút hai má nóng lên, nửa ngày mới lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Cái kia, anh Vũ Tuấn, anh không thể trách em nhéo anh, vừa rồi là anh cố ý dọa em trước! Huống hồ em cũng không dùng sức nhiều, sẽ không rất đau, anh, anh không được tức giận!”
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé hoảng hốt của cô ấy, lại còn muốn biện minh cho hành động của mình, Lục Vũ Tuấn rốt cục nhịn không được nở nụ cười, dùng tay nhẹ nhàng chọc vào.
trán cô ấy: “Tương Trúc, em là đồ vô lương tâm, anh có lòng tốt bế em lên lầu, em không cảm ơn anh anh không nói, còn nhéo anh, xem anh xử lý em như thế nào!”
Nói xong cậu ở trong lòng bàn tay Hàn Tương Trúc gãi gãi, khiến cô ấy cười ha ha vì ngứa ngáy.
Khi còn nhỏ, bọn họ có mấy đứa nhỏ cùng nhau lớn lên cũng thường xuyên đùa giỡn như vậy. Tương Trúc sợ ngứa nhất.
Lục Vũ Tuấn đột nhiên ầm ï như vậy, Hàn Tương Trúc bị dọa ở trên giường trốn tránh lăn lộn.
“Anh Vũ Tuấn, em sai rồi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059854/chuong-1685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.