Lục Vũ Tuấn không nhịn được đưa tay lên bóp nhẹ hai má hồng của cô: “Rất ngọt, ăn rất ngon”
Hàn Tương Trúc đưa tay đẩy phần bánh còn lại trước mặt anh: “Vậy anh ăn hết đi!”
Khóe miệng Lục Vũ Tuấn hơi cong lên, cầm dao nĩa cười khúc khích, cắn một miếng xong thì nhỏ nhẹ nói: “Tương Trúc!”
Hàn Tương Trúc đang uống trà sữa cúi đầu ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Há miệng!”
Anh dùng rĩa chọc một miếng bánh nhỏ rồi đưa lên miệng cô.
Nhịp tim của Hàn Tương Trúc vừa mới cố gắng bình tĩnh lại liền trở nên căng thẳng, cô nhanh chóng lùi về phía sau, muốn vươn tay nhận lấy miếng bánh: “Anh Vũ Tuấn, để em tự làm!”
Nhưng Lục Vũ Tuấn lại tránh né, sau đó nhìn cô chằm chằm với giọng điệu có chút tủi thân: “Tương Trúc, kỳ nghỉ dài ngày này em phải về nhà. Chúng ta không thể đến La Trại Câu được, đây là những gì em nợ anh. Há miệng ra ăn miếng bánh ngọt này, anh Vũ Tuấn sẽ không tức giận nữa, anh sẽ giữ một tâm trạng vui vẻ chờ em trở lại”
Nói xong, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh đây mong đợi.
Hàn Tương Trúc không tìm được lý do để từ chối nên đành phải cúi người, đỏ mặt ăn miếng bánh đó.
Lục Vũ Tuấn nhân cơ hội sờ sờ đầu cô: “Tương Trúc thật là ngoan quái”
Hàn Tương Trúc cúi đầu không nói gì.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy hành vi này giữa bọn họ có chút giống như một đôi tình nhân.
Cô bị chính những suy nghĩ trong lòng mình làm cho hoảng sợ.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059825/chuong-1656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.