Mấy đứa nhỏ giống như những con bướm vừa chui khỏi kén, nô đùa vui vẻ trong vườn cây ăn quả.
Trên cánh đồng, Bảo Châu đang khom lưng ra sức hái hoa dại nghe thấy tiếng nói thì lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng Lục Tấn Khang trong cánh đồng màu vàng óng.
“Anh Tấn Khang, anh Tấn Khang!“ Cô bé sải đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Lục Tấn Khang.
Thế nhưng cô bé vừa mới đứng dậy thì một cô bé khác vẫn chăm chú hái hoa dại chơi đùa bên cạnh đột nhiên đẩy cô bé một cái thật mạnh từ phía sau, Bảo Châu không để ý nên trực tiếp nằm sấp xuống mặt đất, trên miệng dính đầy bùn đất và cỏ dại.
Cô bé là con gái của mẹ kế của Bảo Châu tên Tôn Mỹ Dao, lớn hơn Bảo Châu một tuổi, năm nay năm tuổi.
Nhìn thấy cả người Bảo Châu nhếch nhác, trong miệng toàn cỏ dại thì Tôn Mỹ Dao vui vẻ nở nụ cười: “Diệp Bảo Châu, em là heo sao? Đến cỏ dại mà em cũng ăn à
Khó khăn lắm Bảo Châu mới từ trên mặt đất đứng dậy, quay đầu lại chỉ tay vào Tôn Mỹ Dao: “Chị, rõ ràng là chị đẩy em mài”
Tôn Mỹ Dao trừng mắt, bước lên phía trước, ỷ vào ưu thế chiều cao mà dùng sức đẩy Bảo Châu một cái, vênh váo hung hăng nói: “Chị đẩy em à? Diệp Bảo Châu, con mắt nào của em thấy chị đẩy em? Chính anh không cẩn thận nên mới bị ngã, sao lại đổ lỗi cho chị?”
Bảo Châu bị con bé đẩy một cái, suýt chút nữa lại bị ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059565/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.