Cặp sách nhỏ của Vương Niệm Đơn còn đang ở trên vai của La Đức Tín, một bên tay còn lại còn đang xách một cái túi tỏa ra mùi thơm của đùi gà rán thoang thoảng.
“Mẹ, đây là chú La đặc biệt mua đùi gà cho mẹ và bài” Vương Niệm Đơn vừa nói xong thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy quản gia Vương bọn họ rồi ngớ người ra.
Mạc Hân Hy đi đến trước mặt cô bé, mỉm cười nói: “Niệm Đơn, cháu có nhớ dì không? Anh Vũ Bạch của cháu mấy ngày hôm trước còn nhặt được một cái lá cây rất đẹp, nói là cháu đi rồi, không còn ai cùng vẽ tranh phong cảnh với thằng bé nữa đấy!”
Vương Niệm Đơn nhìn thấy cô ấy thì rất vui mừng: “Vậy ạ, cháu cũng ở trong thôn nhặt được rất nhiều lá cây đẹp đấy! đợi đến khi anh Vũ Bạch đến sẽ tặng cho anh ấy”
“Thơm quá, trong tay cháu cầm cái gì vậy?” Mạc Hân Hy chỉ vào cái túi trên tay cô bé, cố tình trêu chọc nó.
Vương Niệm Đơn giơ cái túi lên nhìn La Đức Tín rồi hạnh phúc nói: “Là chú La mua đùi gà cho cháu, cho mẹ và cho cả bà nữa! Dì ơi, dì có muốn ăn không? Dì mà muốn ăn thì cháu sẽ nhường cái của cháu cho dị”
Mạc Hân Hy liếc nhìn cái túi, trong đó quả nhiên là giống như Vương Niệm Đơn nói, chỉ có ba cái đùi gà, cô ấy lật tức hiểu ra đưa mắt nhìn La Đức Tín.
La Đức Tín ngượng ngập giải thích: “Cửa hàng gà rán này ở trên thị trấn là có tiếng nhất, đùi gà hơi đắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059518/chuong-1349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.