Cọng rơm cuối cùng – Lục Khải Vũ, đã đập nát tất cả tự tin và tôn nghiêm của Mộ Dung Lãnh Nhu.
“Anh, anh nói gì? Người kia là Lục Khải Dã ư?” Mộ Dung Lãnh Nhu ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt.
Lục Khải Dã là hạng người gì, gần như toàn bộ Hà thành đều biết, một tên đào hoa có tiếng, nhiệt tình với mọi phụ nữ nhưng chưa từng thật lòng với ai.
“Ha ha, ha ha! Lục Khải Dã ơi là Lục Khải Dã. Không ngờ người mà Mộ Dung Lãnh Nhu tôi luôn nhớ thương, luôn chờ đợi lại là Lục Khải Dã”
Mộ Dung Lãnh Nhu chợt ngửa đầu lên trời cười ha hả, vẻ mặt dữ tợn.
Mộ Dung Lãnh Nam đau lòng khoát tay nói: “Mang đi!”
Cứ thế, Mộ Dung Lãnh Nhu bị người nhà họ Mộ dẫn đi.
Bọn Thạch Thiên Bằng đã bị Long Uy khống chế, chỉ đợi quyết định cuối cùng của Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ chỉ vào Hàn Tá rồi hỏi Mộ Dung Lãnh Nam: “Người này sao giờ?”
Hàn Tá tự biết đuối lý nên cúi đầu im lặng, cũng chẳng dám thanh minh cho bản thân.
Nếu vừa rồi bọn Lục Khải Vũ cố ý vào trễ một phút thì giờ đây, anh ta đã thành một cái xác lạnh lẽo.
Mộ Dung Lãnh Nam nhìn anh ta, phất tay nói: “Lần này biểu hiện của anh ta khá tốt, nếu không phải do anh ta nói khích, chọc giận Lãnh Nhu thì chúng ta cũng khó biết được sự thật năm đó. Coi như anh ta lấy công chuộc tội, thả đi đi!”
Nghe thế, Hàn Tá như không tin vào tai mình, anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059510/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.