Bác sĩ Tôn xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu: “Một đứa con nít con chẳng hiểu gì thì đừng hỏi bậy bạ nữa”“
Đợi sau khi hai người đi xa.
Lưu Cửu Nhạ ở trong phòng mới lạnh nhạt nói với anh: “Anh đói rồi đúng không, em đi xuống bếp nấu đồ ăn cho anh ăn”
Thấy cô muốn đi, Lục Khải Dã vội vàng ngăn cản cô: “Không, anh không đói, bà xã em qua đây đi, cách xa anh như thế làm gì chứ?”
Lưu Cửu Nhạ trợn mắt cho anh ánh mắt ghét bỏ: “Tối hôm qua chỉ ăn một tô mì, anh chắc chắn anh thật sự không đói sao?”
“Cái gì? Bà xã sao em biết tối hôm qua anh chỉ ăn một tô mì thế, em..” Khuôn mặt Lục Khải Dã kinh ngạc, quên mất chân mình bị thương mà trực tiếp đi xuống giường muốn đi qua ôm lấy Lưu Cửu Nhạ.
Nhưng mà cái chân bị thương kia vừa chạm đất cơn đau đã xông đến làm anh hơi lảo đảo, Lưu Cửu Nhạ vội đi qua đỡ anh.
“Anh làm gì vậy hả? Chân còn bị thương sao lại mau quên thế chứ?”
Lực Khải Dã nhân cơ hội ôm lấy cô, mặt dày không biết xấu hổ nói với cô: “Anh sợ em đi, chỉ muốn ôm em và em bé nên quên mất”
Lưu Cửu Nhạ vừa cạn lời vừa trừng anh một cái, cô đỡ anh ngồi xuống giường, nhưng mà trong cả quá trình Lục Khải Dã vẫn luôn ôm cô, vẫn chẳng chịu buông tay ra.
“Lục Khải Dã, anh buông em ra!” Cô cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng Lục Khải Dã vẫn cứ ôm cô gắt gao, căn bản không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059482/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.