Mấy bé Bảo chuẩn bị lên lầu với vẻ lo lắng.
Lục Minh Húc hỏi: “Vì sao? Vì sao bác lại nghỉ việc ạ?”
Lưu Lệ ngẩng đầu nhìn cậu bé: “Bác, bác muốn tìm một công việc có thể chăm sóc cho con gái. Trước đây, dì hai đã nói chỉ nhìn trúng một người là bác, làm việc nhanh nhẹn nên có thể ở lại. Thế nhưng, hiện tại con gái của bác không có chỗ nào để đi nên bác không thể bỏ mặc nó được.”
Hàn Tương Trúc đã sáu tuổi nhưng lại trông gầy yếu như đứa trẻ 5 tuổi. Cô bé cúi đầu, nắm chặt lấy ống tay áo của mẹ, không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.
Lúc vừa mới bước vào đây, cô bé nhìn trộm một cái, khu phố đẹp giống như từ trong tranh vẽ ra vậy. Bên trong còn có khu vui chơi, công viên, còn có cả siêu thị nữa.
Trông nó gọn gàng, sạch sẽ và xinh đẹp hơn nhiều so với những khu phố mà cô bé và mẹ nhìn thấy ở nước ngoài.
Ngôi nhà này rất lớn, chỗ nào cũng lộ vẻ tao nhã.
Cho dù nằm mợ, cô bé cũng chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như thế này.
Bởi vậy khi bước vào căn nhà, cô bé cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ còn chưa kịp mở miệng thì Lục Tấn Khang đã hỏi: “Bác Lưu Lệ, sau khi bác rời khỏi nhà của chúng cháu thì bác đã định đi đâu chưa? Cháu nhớ hình như trình độ học vấn của bác chỉ có trung học”
Lưu Lệ ngơ ngác, chị ấy cũng không ngờ một đứa trẻ mới bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059440/chuong-1271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.