Thế nhưng Vệ Bình lại kéo cánh tay của cô lại, sau đó giơ cao tay của cô lên: “Không phải cô là vì chiếc nhẫn kim cương này nên mới đồng ý yêu đương với anh ta chứ! Nếu như anh ta giống như tôi chỉ là một học sinh nghèo, chỉ là một người đến đây để làm công, cô sẽ chấp nhận anh ta sao?”
Trong lời nói của Vệ Bình đều là sự mỉa mai.
Tô Cẩm giận đùng đùng kéo tay của mình lại: “Anh thì biết cái gì?
Chiếc nhẫn kim cương này là anh ấy cầu hôn tôi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn”
“Vệ Bình, tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè tốt, xin đừng dùng tư tưởng suy nghĩ bẩn thỉu của anh để nghĩ về người khác. Tôi và Lý Duy Lộc đã sớm quen biết, hơn nữa còn là tôi thầm mến anh ấy, hôm nay, cho dù anh ấy không có tiền, không có gì cả, Tô Cẩm tôi cũng sẽ lựa chọn anh ấy. Bởi vì anh ấy đáng giá”
Sau khi nói xong, Tô Cẩm không quay đầu lại, trực tiếp bước nhanh chạy trở về khu dân cư của mình.
Vệ Bình muốn đuổi theo, lại bị bảo vệ ngăn lại ở cửa khu dân cư.
“Tô Cẩm, một ngày nào đó cô sẽ hối hận!”
Vệ Bình không cam lòng, hô to ở cửa tiểu khu.
Thế nhưng, Tô Cẩm sẽ không để ý đến anh ta.
Ngày thứ hai, thứ sáu.
Bởi vì mấy nhóc ăn hàng muốn uống canh xương hầm, bởi vậy, sáng sớm Tô Cẩm đã đi chợ bán thức ăn ở gần đó với Lưu Lệ, mua sắm những miếng xương lớn còn tươi mới, còn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059355/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.