“Anh cả, làm sao anh biết được, trong nhà bác sĩ Tôn quả thực có nuôi một con chó, rất lớn đó, đã tới bả vai em rồi” Lục Vũ Tháp khua tay múa chân nói.
Lục Minh Húc trợn tròn mắt: “Cái gì, con chó cao lớn như vậy mỗi ngày đều dính lấy em, còn cho em phân, em, em thế nào lại như vậy? Không sợ sao?”
Cả người Lục Vũ Tháp đều ngây ngốc: “Anh cả, anh đang nói cái gì vậy! Em nghe thật không hiểu mà?”
Lục Minh Húc không để ý tới em trai mình, thay vào đó anh lấy khăn giây tiệt trùng ra lau tay cho Mạc Hân Hy, sau đó dùng tăm xiên một lát táo đưa cho bà: “Mẹ, mẹ căn một miếng trái cây đi, mẹ đừng quá lo lắng, Lục Bảo nói Ngũ Bảo ba tuổi liền biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi, em ấy lại thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì đâu”
“Cho nên, mẹ, mẹ nhất định phải ăn uống thật tốt, uống thuốc đầy đủ, tịnh dưỡng thân thể thật tốt, như vậy lúc năm bảo trở lại nhìn thấy mẹ mới không lo lắng”
Tứ Bảo Lục Vũ Tháp cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, mẹ, anh cả nói rất đúng, mẹ là mẹ chín người chúng con, chúng con thực sự rất yêu mẹ, mẹ nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”
Đang nói, anh hai Nhị Bảo đẩy cửa đi đến, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng tiếp lời: “Đúng vậy, mẹ, vì chín người chúng con, mẹ nhất định phải thật tốt. Mẹ nghĩ lại nha, nếu vạn nhất mẹ xảy ra chuyện gì không hay, bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059254/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.