Thấy cậu bé nói muốn đi toilet nhưng cứ đứng yên tại chỗ, Đầu To mất hết kiên nhẫn.
“Chẳng phải nói muốn đi toilet sao? Đi nhanh lên, tao đi với mày!” Vì giọng nói Nhị Cẩu hơi vang dội, nên những người chưa ngủ ở gần đó bất giác nhìn về phía này.
Bấy giờ Vương Kỳ đang nhắm mắt ngủ, nghe thấy tiếng ồn ào cô cũng không mở mắt ra, thế nhưng Vương Niệm Đơn lại nhìn sang bên này.
Khi hai mắt chạm nhau, Lục Tấn Khang mở to mắt nhìn cô bé.
Vương Niệm Đơn hơi sửng sốt, cô bé vội vã kéo Vương Kỳ đang ngủ bên cạnh: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ nhìn xem, anh trai kia chính là người hôm đó đến nhà chúng ta xin thuốc giải”
Vương Kỳ bị con gái làm ồn, chỉ có thể mở mắt hỏi: “Niệm Đơn, con đang nói gì đấy?”
“Mẹ mau nhìn anh trai kìa, mẹ từng nói anh ấy tên Lục Tấn Khang bị trúng độc đến nhà chúng ta tìm thuốc giải, cái anh gầy nhất đó, anh ấy cũng ở trên máy bay”
Nói xong, Vương Niệm Đơn duỗi ngón tay nhỏ chỉ vào vị trí vừa rồi của Lục Tấn Khang. Tuy nhiên, không còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Tấn Khang ở vị trí lúc nấy nữa.
Vì thế, khi Vương Kỳ nhìn theo hướng con gái chỉ thì cô chẳng thấy gì cả.
Cô nhíu mày nhìn con gái: “Niệm Đơn, ban nãy con có nhìn nhầm hay không?”
Vương Niệm Đơn nghiêng đầu có chút khó hiểu, rõ ràng cô bé vừa nhìn thấy anh trai, sao bây giờ lại chả thấy người đâu cả?
“Có thể là con nhìn lâm!” Vương Niệm Đơn bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059232/chuong-1068.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.