“Vậy được rồi!”
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng thở dài, đám con đột nhiên cư xử ngoan ngoãn như vậy, thật sự là làm cho người làm bố như anh không đành lòng phê bình chúng thêm nữa.
Anh xoay người, lấy từ trong ngăn kéo phòng sách một tập giấy trắng, còn có tám cái bút bi, sau đó chia mấy bé Bảo.
“Bố, bố đây là muốn làm gì vậy ạ?” Mấy bé Bảo không hiểu.
Lục Khải Vũ nhìn chúng nói một cách nghiêm túc: “Các con đã học tiểu học rồi, chắc là cũng đã có suy nghĩ và lý tưởng của bản thân rồi, các con hãy viết ra ước mơ của các con. Bố sẽ cho người sắp xếp cho các con.”
Anh nghĩ rằng, chính vì đám trẻ này hàng ngày có quá ít bài tập, quá nhàn rỗi nên mới ngày nào cũng dư thừa sức lực, nghịch ngợm ầm ï đến nghiêng trời lệch đất như vật Vì vậy, phải sắp xếp thời gian sau khi học xong cho chúng, có như vậy, chúng sẽ không còn sức lực nghịch ngợm ầm ï nữa.
Lục Minh Húc cau mày, một câu đánh trúng tâm trạng của anh: “Bố, không phải bố định đăng kí lớp phụ đạo cho chúng con đấy chứ!”
Vẻ mặt Lục Khải Vũ có chút ngượng ngùng: “Học thêm được nhiều thứ luôn có ích cho các con, nhanh viết đi, bà nội đã bảo thím Vân làm rất nhiều món ngon cho bữa tối của các con rồi, chỉ cần viết xong là các con có thể xuống lầu ăn cơm”
Mấy bé Bảo bữa trưa nay ăn trong nhà hàng vốn cũng không ăn gì nhiều, lúc này đã sớm cảm thấy đói đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059120/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.