Sau khi Long Thiên nghe thấy giọng nói của Long Bách, cậu bèn khit khịt mũi ngẩng đầu lên, rời khỏi cánh tay Mạc Hân Hy, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt khi nhìn thấy nước mắt nước mũi đầy trên ngực Mạc Hân Hy.
“Mẹ, con xin lỗi, quần áo của mẹ…”
Sau khi nhìn thấy cậu nhóc khóc thỏa nỗi lòng, Mạc Hân Hy dường như đã khôi phục lại cảm xúc, âu yếm xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Thằng bé ngốc nghếch này, sao con lại nói thế? Lúc nhỏ con cũng từng dính mẹ con lắm đấy!”
Cô nhớ lại ngày thằng bé mới chưa được đầy tháng, khi đó, vì sinh non nên trông cậu nhóc giống như con chuột nhỏ đỏ hỏn, được mẹ của Diệp Lan Chi nhặt đại một một mớ quần áo rách nát bế lên rồi ném sang bên cạnh cô.
Thế nhưng, cuối cùng thì khi đó họ cũng còn có chút lương tâm.
Tháng chạp âm lịch, có tháng đó là họ đã đốt lò sưởi ấm và mua loại sữa bột tốt nhất cho mấy bé nhà cô. Thỉnh thoảng, khi tâm trạng vui vẻ thì cô ta đến ôm Nhị Bảo, vì lúc đó Nhị Bảo là khỏe mạnh nhất, hay cười nhất và dễ khiến cho người ta sinh lòng yêu thương trìu mến nhất.
Một mình cô mạnh mẽ chăm sóc cả chín đứa trẻ là chuyện không hề dễ dàng. Có lẽ rằng những đứa trẻ này dường như biết rằng mọi chuyện đối với cô không dễ dàng nên chúng chỉ cần căn no, vả lại cũng ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ ngon lành.
Chúng cũng không hay khóc hay quấy phá ầm ï!
Bây giờ, cả tám đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1059024/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.