Mãi đến gần trưa mới hạ cánh an toàn.
Hoàng Ánh Tuyết kéo vali, đi theo đám người, chậm rãi bước ra ngoài.
Sau hai năm vắng bóng ở Hà Thành, cô ấy đã trở lại một lần nữa.
Cuộc sống chính là như vậy, khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Hai năm trước, cô kéo va li cùng trái tim tan nát bay đến Châu u xa xôi, muốn dùng thời gian để mọi chuyện nguôi ngoai.
Hai năm sau, cô từ châu u trở về trong nỗi xấu hổ với vết thương lòng và tờ giấy ly hôn.
Hai năm nay, tưởng chừng cô đã quên đi ký ức nào đó, nhưng khi đặt chân đến mảnh đất này, trong lòng cô lại bất giác dấy lên một tia mong đợi.
Cô tự giễu, vỗ vỗ má mình: “Hoàng Ánh Tuyết, mày điên rồi à? Tại sao lại nghĩ đến anh ta đầu tiên?”
Cô gạt đi cảm xúc, ngẩng đầu lên, đang định bước ra khỏi sân bay thì đột nhiên một chân của cô bị ai đó ôm.
“Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à?”
Cúi đầu, Mạc Vũ Lý ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài, bộ dạng đáng thương, sẽ khiến trái tim người khác khi nhìn thấy cảnh này tan nát.
“Mạc Vũ Lý?” Cô tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, sau đó mới cẩn thận nhìn lại.
Cậu bé ôm chân mình, đôi mắt đỏ bừng, cái miệng dẩu lên và vẻ mặt đau khổ, nhưng thật ra lại để lộ đôi lông mày đắc ý, chẳng phải chính là Mạc Vũ Lý mà cô đã gặp ở sân bay ngày hôm qua sao?
“Sao, sao con lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn lên bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058966/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.