Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp và đôi môi mềm mại của Long Uy, Liễu Thanh Y cuối cùng cũng nhận ra anh, bổ nhào vào trong lòng anh khóc thét lên: “Long Uy ơi, sao giờ này anh mới đến hả Long Uy?”
“Xin lỗi Thanh Y, là anh không tốt, anh đã đến muộn” Long Ủy ôm Liễu Thanh Y còn đang run sợ.
Liễu Thanh Y khóc hồi lâu, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Long Mạnh nằm trên sàn với vết máu dưới người anh ta, vẻ mặt cô hoảng sợ: “Long Uy à, anh, anh giết Long Mạnh hả?”
Long Uy đỡ cô xuống giường: “Ngoan, đừng sợ, anh ta chỉ ngất đi mà thôi!”
Anh nói xong, chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân ồn ào.
Long Uy che chở Liễu Thanh Y ra phía sau theo bản năng.
Chẳng lẽ Long Minh Huệ đến sao?
Trái tim Long Uy sắp vọt lên cổ họng, anh vội vã chạy tới đây, hoàn toàn chưa kịp báo với nhóm người ông Sở. Nếu tiếng bước chân này thật sự là người của Long Minh Huệ, đoán chừng có khoảng 10, 20 người, Liễu Thanh Y và anh muốn an toàn rút lui khỏi đây có lẽ rất khó khăn.
Trong lòng Long Uy đang khổ sở suy nghĩ cách đối phó.
Thoáng chốc, cửa đã bị đá văng ra, một nhóm cảnh sát mặc áo chống đạn trang bị đầy đủ với vũ khí trên tay xông vào.
“Bỏ vũ khí xuống!”
Súng trên tay đối phương nhắm vào Long Uy.
Lúc thấy cảnh sát đến, Long Uy thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng giơ tay lên: “Đồng chí cảnh sát ơi, hiểu lầm rồi, chúng tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058954/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.