Long Thiên và Long Bách chạy đến thật nhanh, cầm lấy tay của Mạc Hân Hy.
“Long Thiên, Long Bách, mẹ xin lỗi, trước đó là mẹ không bảo vệ tốt các con” Nói xong nước mắt Mạc Hân Hy liên chảy ra.
Long Thiên xấu hổ cúi đầu: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ, chuyện gì chúng con cũng biết rồi. Là do chúng con lúc trước quá buông thả. Hoàn toàn không nghe mẹ giải thích, còn làm nhiều việc sai lầm như vậy. Mẹ, chúng con xin lỗi!”
Long Bách càng xấu hổ mặt đỏ lên: “Mẹ, chúng con xin lỗi, con, chúng con là đồ khốn kiếp, không nên nhốt mẹ ở trong phòng tối.
Mẹ, nếu mẹ vẫn còn tức giận, sau khi trở về có thể nhốt con và anh vào phòng tối”
Lời của cậu ta làm cho các anh chị đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.
Mạc Hinh Húc trêu chọc anh: “Long Bách, bố mẹ không dễ dàng gì mới tìm được hai em, làm sao có thể nhốt hai em vào phòng tối được! Nếu em thật sự muốn xin lỗi mẹ, đợi đến lúc mẹ xuất viện, em làm thật nhiều việc nhà, khiến mẹ thoải mái một chút, như vậy mới gọi là có thành ý”
Long Bách trừng đôi mắt nhỏ: “Không thành vấn đề, đợi đến lúc mẹ xuất viện con sẽ theo mẹ học nấu ăn, đến lúc đó cơm nước của nhà chúng ta con bao toàn bộ”
Tử Tín nháy mắt một cái: “Em nói thật sao?
“Đương nhiên là sự thật!” Long Bách vẻ mặt kiên định vỗ vỗ lông ngực.
“Bố, cho con mượn điện thoại của bố một chút” Mạc Hinh Húc Hướng đưa tay về phía Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058835/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.