Đây là việc mà một hiệu trưởng như ông tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Bởi vậy, ông lựa chọn một phương pháp thoả hiệp, cho bọn nhỏ hai nhà xin lỗi nhau, sau đó tiền thuốc men của bọn Lý Hoàng Minh thì mỗi người một nửa.
Ở dưới sự giảng hoà của hiệu trưởng, hai bên miễn cưỡng đồng ý phương pháp thoả hiệp này.
Xử lý xong chuyện, đã tới thời gian tan học buổi chiều, Lục Khải Dã trực tiếp đưa mấy đứa nhỏ này về nhà Ở trên đường về nhà, anh bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Mộng Mịch bảo cô ấy kết thúc rèn luyện.
Nhớ tới mấy người nghệ sĩ cấp dưới luôn làm người khác đau đầu của mình, lại nghĩ tới lời đảm bảo mà mình vừa mới nói cùng Ngô.
Chính Quang, anh lại thở dài dầy bất đắc dĩ.
Mộc Lam giơ khuôn mặt nhỏ lên nhìn về phía anh: “Cậu hai, sao cậu lại thở dài ạ?”
Mạc Minh Húc bất mãn nói với anh: “Cậu hai, cậu xem chuyện này hoàn toàn cũng không thể trách chúng cháu, huống hồ vừa rồi cậu cũng không bị sao, cậu than cái gì tức giận cái gì chứ!”
Lục Khải Dã không nghĩ tới chẳng qua chính mình phiên lòng thở dài mà mấy đứa nhóc này liền hiểu thành ý như vậy. Trong lòng anh có chút đồng tình với anh trai và chị dâu.
Nhiều trẻ con như vậy, cũng không biết mỗi ngày sẽ như thế nào?
“Bởi vì chuyện công việc của cậu”
“Công việc? Cậu gặp khó khăn gì sao?”
Mấy đứa trẻ kia ngừng ở ven đường chờ tài xế Mãnh lái xe tới đây, Lục Khải Dã mở cửa xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058830/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.