Nhìn mẹ bị mệt đến bất tỉnh, Mạc Minh Húc lúc này đối với Long Thiên và Long Bách cũng là một bụng tức giận “Hai cậu không phải vẫn luôn không muốn biết sự tình năm đó sao?” Cậu bé tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.
Long Bách có chút tức giận, từ trên giường nhảy xuống: “Không nói thì không nói, cậu cho rằng chúng tôi không tự điều tra ra được sao?”
Long Thiên lớn tiếng măng: “Long Bách, ngồi xuống”
“Anh, anh nhìn cậu ta xem, cái thái độ gì chứ!” Long Bách ấm ức bĩu môi.
“Ngồi xuống, đừng đánh thức cô ấy!” Cậu ta nhìn Mạc Hân Hy, cái danh xưng vẫn luôn chôn sâu trong lòng kia cuối cùng vẫn không nói ra được.
Long Bách không dám nói gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống trở lại Long Thiên nhìn Mạc Minh Húc, đè thấp giọng nói xuống: “Từ nhỏ cậu đã ở bên cạnh cô ấy, tuy nhiên không có được tình thương của bố, nhưng mà lại luôn được hưởng thụ tình thương từ mẹ, được cô ấy che chở cẩn thận. Tôi với Long Thiên thì không như vậy, chúng tôi từ nhỏ đã nhận hết mọi sự bắt nạt và nhục nhã, bởi vậy chúng tôi có lý do để hận cô ấy, để không thừa nhận cô ấy!”
Nghe những lời nói của cậu bé, Mạc Minh Húc sửng sốt, Long Thiên và Long Bách từ nhỏ đã nhận hết mọi sự bắt nạt và nhục nhã?
Cái này làm sao có thể chứ, không phải còn có Long Uy sao?
Long Thiên dường như có thể liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của cậu bé, khóe miệng nhếch lên một nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058783/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.