Cậu bé biết mục đích người nhà họ Lục luân phiên nhau tới, chẳng phải là đã biết chân tướng, muốn tới thăm cậu và Long Bách hay sao? Chỉ là, họ không cảm thấy bây giờ mới làm điều này là quá muộn à?
Cứ coi như những người bậc trên như họ năm đó không biết, nhưng còn Lục Khải Vũ thì sao?
Năm đó anh ta và Mạc Hân Hy yêu nhau, Mạc Hân Hy mang thai sinh ra những đứa con, sau đó họ muốn bỏ các con, anh ta cũng không ngăn cần.
Cậu và Long Bách nếu không gặp được anh cả thì đã sớm mất mạng rồi. Có nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Bà cụ Lục thấy cậu bé lạnh lùng như vậy cũng không hề giận cậu. Bà cụ tới bên ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Người giúp việc nấu ăn làm sao ngon bằng đì Hân Hy của các cháu được? Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa các cháu lại là bạn tốt của Đại Bảo nhà chúng ta, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà”
“Cảm ơn ý tốt của mấy người. Nhưng cháu và Long Bách không cần” Long Thiên từ chối một cách rất thẳng thản.
Bà cụ Lục đang định nói thêm điều gì đó thì bố Lục đã bê mỳ sốt ra.
Long Bách từ trên bục nhảy xuống chạy tới đầu tiên: “Thơm quái”
Lư Tử Tín cũng chạy theo tới trước bàn ăn.
Mạc Minh Húc kéo tay Long Thiên: “Long Thiên à, nể mặt một chút, nếm thử tài nghệ của ông nội mình được không?”
Long Thiên nhìn cậu bé, nằm lấy tay cậu, dùng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058694/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.