“Anh Lưu Nhật Vữ? Anh là anh Lưu Nhật Vũ?”
Qua sự nhắc nhở của anh ta, cuối cùng Mạc Hân Hy cũng ngh ĩra, kích động đứng lên, bạn cũ gặp nhau, Lưu Nhật Vũ cầm tay cô.
“Hân Hy, em biết không? Mấy năm nay anh vắn luôn hỏi thăm tin tức của em, nhưng mà người nhà em nói với anh bảy năm trước sau khi em thi đậu đại học Bắc Đại thì đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà, anh lại tới đại học Bắc Đại hỏi thăm, bọn họ lại nói em không học năm nhất tạm nghỉ học.” Ánh mắt Lưu Nhật Vũ nhìn Mạc Hân Hy rất nóng bỏng.
Liễu Thanh Y đầy nghỉ ngờ: “Anh cố gắng tìm Mạc Hân Hy làm gì?”
Trên gương mặt trắng nõn của Lưu Nhật Vũ lộ ra vẻ thẹn thùng, anh ta ngượng ngùng nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Từ nhỏ chúng tôi lớn lên cùng nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, ở khoảng thời gian đau khổ trong cuộc đời tôi, là Hân Hy đã cùng tôi vượt qua.”
Liễu Thanh Y đẩy Mạc Hân Hy một cái, đôi mắt hung hăng trừng hai người vẫn luôn nằm chặt không chịu buông tay ra: “Hai người có quan thân thiết như vậy, sao mình chưa từng nghe cậu nhắc tới chứ?”
Lúc này Mạc Hân Hy mới nhận ra hình như đối phương nắm lấy tay cô rất lâu rồi, có chút ngượng ngùng mạnh mẽ rút tay mình ra.
“Đều là chuyện khi còn nhỏ, mình đã không còn nhớ rõ lắm”
Lưu Nhật Vĩ nhìn thẳng chăm chăm vào cô: “Nhưng mà, anh vẫn nhớ rõ, chưa từng quên”
Lời này quá thẳng thắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058638/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.