Sau khi nói xong, cô liền nhìn chằm chằm động tác của anh, bởi vì nhìn thấy Lục Khải Vũ tao nhã như vậy, cô đột nhiên nghĩ ngay tới Long Thiên, thằng bé kia ăn cơm cũng là bộ dáng như này, rõ ràng là đang đói muốn chết, nhưng vẫn cố phải giả bộ từ tổn, tao nhã cao quý, ăn từng miếng nhỏ.
Lục Khải Vũ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, rồi lấy khăn giấy lau nước dùng trên khóe miệng.
“Bà xã, em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì thế?”
“Chồng à, anh ăn cơm như vậy không thấy mệt sao?” Sau khi nói xong, Mạc Hân Hy không thèm để ý tới hình tượng, liền dùng nĩa đâm một miếng thịt lớn, cố ý ăn rất nhiều.
Lục Khải Vũ nhìn cô một cái, nhịn không được liền nở nụ cười, trong mắt tất cả đều là sự cưng chiều: “Vợ ơi, bây giờ chúng ta đang ở trong một nhà hàng cao cấp, em chú ý giữ một chút hình tượng nha.”
“Nhưng mà, em đói bụng lắm!” Mạc Hân Hy nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Lục Khải Vũ bất đắc dĩ nhéo mũi cô: “Em ấy à! Anh thấy Vũ Tuệ với Long Bách rất giống em đấy.”
Sau khi ăn tối xong, bọn họ đi đến một khu phố nhỏ gần đó để xem nhà. Thật ra Lục Khải Vũ đã xem qua video và ảnh chụp rồi, bản thân anh vô cùng hài lòng, chẳng qua cuối cùng vẫn muốn thông qua ý kiến Mạc Hân Hy một chút.
Đó là căn song lập rộng gần 180m2, có năm phòng ngủ cả lầu trên và lầu dưới, khi bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058606/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.