Long Uy nhìn Lục Khải Vũ lúc này vẫn đang đứng trên bục và chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong ánh mắt cũng thoáng qua tia cảm thông sâu sắc.
Lục Khải Vũ vốn muốn đưa hai cậu con trai tới để chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của vợ chồng bọn họ, vậy mà cuối cùng lại để cho bọn kẻ chứng kiến một màn kịch ầm ĩ như vậy.
Không biết lúc này tâm trạng anh như thế nào, liệu rằng anh có hối hận với quyết định của mình hay không?
Dưới hội trường đã sớm thành một mớ hỗn loạn, bố Lục đã báo cảnh sát, thế nhưng khi nghe mọi người xung quanh đàm tiểu, ông ta vẫn nổi giận đến nỗi không thở nổi, hai tay phải giữ chặt ngực.
Mẹ Lục vội vàng đỡ chồng ngồi xuống rồi móc một lọ thuốc trợ tim từ túi áo ông ta ra, đưa cho ông ta uống một viên.
“Ông đừng kích động, cảnh sát sắp tới rồi.”
Bà cụ Lục thấy con trai như vậy thì lên giọng trách mắng: “Con đấy à, đã năm mươi mấy tuổi đầu rồi mà tim đã không ổn, còn kích động gì chứ? Chúng ta không làm chuyện gì phải hổ thẹn với nhà họ Mai, có gì mà phải sợ? Cảnh sát sẽ tới dẫn bọn họ đi thôi, hôn lễ cứ tiến hành như bình thường, còn đám người kia muốn nói gì thì cứ để mặc cho họ nói đi! Nhà họ Lục còn sợ mấy lời ong tiếng ve của bọn họ sao?”
Nghe bà mẹ già của mình nói một thôi một hồi, cuối cùng bố Lục cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058533/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.