Lúc Lư Bạch Khởi rời đi thì đã gần mười giờ sáng. Lâu Văn Vũ chuẩn bị xe, chở anh đến tiệm áo cưới với tốc độ nhanh nhất.
Lục Khải Vũ vừa ngồi vào xe thì chuông điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem, thấy là Mạc Hân Hy gọi tới. Nhất định là Hân Hy và mấy đứa nhỏ đợi không được nên gọi điện giục anh đây mà. Trong lòng anh đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Điện thoại vừa kết nối, anh mở lời trước: “Vợ à, anh đang đến đây.”
Nhưng đầu bên kia điện thoại không phải giọng của Hân Hy mà là giọng con trai lớn chững chạc, dù núi Thái Sơn có đổ cũng không đổi sắc mặt “Bố, bố mau đến đây, bọn con không thấy mẹ đâu cả.” Lúc này Mạc Minh Húc đã khóc thành tiếng.
Lòng anh giật thót: “Đại Bảo, đừng vội, từ từ nói. Mạc Minh Húc vừa khóc vừa kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra.
Loading...
Mẹ con họ đến tiệm áo cưới, đợi một lúc vẫn chưa thấy anh tới. Mấy cô bé thấy áo cưới đẹp quá không đợi được, nằng nặc muốn Hân Hy thử trước.
Mạc Hân Hy chọn một bộ, đi theo nhân viên vào phòng thay quần áo, nhưng mấy đứa bé đợi ở ngoài rất lâu vẫn không thấy cô ra.
Sau đó, vì thật sự không đợi được nữa nên Vũ Tuệ và Mộc Lam mở cửa đi vào, chỉ thấy nhân viên ngất xỉu dưới đất, điện thoại và túi xách của Mạc Hân Hy rơi bừa bãi trên đất mà không thấy người đâu.
Lúc anh đến nơi, Lý Duy Lộc cũng vừa chạy đến.
“Bố, không thấy mẹ đâu cả.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058507/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.