Sau khi xử lý mọi chuyện ổn thỏa, họ đến bệnh viện thăm Hồng Vi.
Chỗ cổ Hồng Vi bị dì Mai dùng dao găm gạch ra một vết rách rất dài, cũng may chỉ là vết thương ngoài da. Bác sĩ xử lý sát trùng xong, cùng ngày đã có thể xuất viện, thế nhưng Tùng không yên tâm, nhất định bắt cô ta ở lại một ngày quan sát. “Tổng thanh tra Lam, tôi, tôi có một việc muốn nhờ cô!” Hồng Vi cố ý bảo Tùng đi trả viện phí, nhìn Lục Khải Vũ một chút mới nhỏ giọng nói.
Lục Khải Vũ rất biết điều “Anh chờ em ở bên ngoài. đi đến bên cạnh Mạc Hân Hy:
Nhìn Lục Khải Vũ đi khỏi, lúc này Hồng Vi đột nhiên nắm chặt tay Mạc Hân Hy: “Tổng thanh tra Lam, cảm ơn cô đã giúp tôi giấu diếm mọi chuyện”
“Ai cũng sẽ có lúc nhất thời xúc động làm ra quyết định sai lầm, chỉ cần kịp thời hối cải, hắn cũng không quá muộn. Chuyện ngày hôm nay, tôi còn phải cảm ơn cô đấy! Thật ngại quá, đã khiến cô hoảng sợ” Giọng điệu Mạc Hân Hy rất chân thành.
Cô không hiểu biết nhiều về Hồng Vị, trước kia cho rằng cô ta và Diệp Lan Chi đều là loại phụ nữ ham mê danh vọng, nhưng trải qua chuyện này, cô mới phát hiện
Hồng Vi chân thực và giản dị hơn Diệp Lan Chi rất nhiều. Chẳng qua là do áp lực của cuộc sống nên mới đẩy cô ta vào con đường sai lầm mà thôi. Người như vậy thật ra rất đáng thương.
“Tổng thanh tra Lam, cô có thể giúp tôi nói một tiếng với chủ tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058501/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.