Mạc Hân Hy giống như một vị vua chiến thắng, hất mái tóc rối bù của mình ra vẫy tay với Triệu Ngọc Hân: “Muốn đánh nhau nữa không?”
Triệu Ngọc Hân nhìn các cô gái kia đau đớn ngã trên mặt đất, sợ đến nỗi cầm chai rượu đỏ trốn vào trong một góc.
“Lam Hiểu, cô, cô đừng qua đây!”
Hiện giờ trong lòng cô ta đang rất hối hận. Có ai nói cho cô ta biết vì sao thân thể Lam Hiểu nhỏ nhắn gầy gò như thế mà lại có sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy không? “Lam Hiểu, để tôi nói cho cô biết, chị họ của tôi là vợ của Lư Bạch Khởi, nếu cô dám động vào tôi, người nhà họ
Lư sẽ không tha cho cô đâu.”
Nhìn thấy Mạc Hân Hy từng bước đến gần mình, Triệu Ngọc Hân liên tục lùi lại phía sau, nhưng sau lưng cô ta đã là một bức tường, không còn lối thoát nữa.
“Cô cầm cái gì trong tay vậy?” Mạc Hân Hy đứng trước mặt cô ta, chỉ vào chai rượu trong tay cô ta một cách trịch thượng.
Triệu Ngọc Hân lập tức giấu chai rượu trong tay sau lưng: “Không có gì, chỉ là một ít rượu”
“Thật sao?” Mạc Hân Hy cười lạnh: “Tôi vừa nghe thấy cô bảo bọn họ rót rượu này cho tôi?”
Nếu cô đoán không lầm thì bình rượu này chắc chắn có vấn đề! “Không, cô nghe nhầm rồi!” Trong khi đang nói chuyện,
Triệu Ngọc Hân thừa dịp cô không chú ý mà đẩy cô thật mạnh rồi chạy ra ngoài cửa.
Mạc Hân Hy khẽ vươn tay nắm lấy tóc cô ta, còn gia tăng thêm lực tay, Triệu Ngọc Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058471/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.