Lục Khải Vũ cắn một miếng rau xanh, thản nhiên nói: “Không phải chỉ là tiệc mừng thọ sao? Đi là được rồi. Còn có chuyện gì cần thảo luận”
Mẹ Lục nhìn Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy: “Vậy các con dẫn bọn trẻ theo?”
“Bữa mừng thọ của ông nội Lư lần này nghe nói sẽ mời rất nhiều bạn bè giàu có và doanh nhân ở Hà Thành. Có quá nhiều người quá phức tạp. Con sợ rằng bốn đứa gặp rắc rối, con đã thương lượng với Hân Hy rồi, cảm thấy đừng đưa bọn trẻ đi là tốt nhất”
“Lục Khải Vũ liếc nhìn Mộc Lam nói.
Kể từ lần trước sau khi biết Lư Giai Y không phải là thật lòng đối đãi với cô bé, Mộc Lam đã không bao giờ nhắc đến Lư Giai Y nữa. Tuy nhiên, Mạc Hân Hy hai người bọn họ thực sự rất lo lắng cho người con gái đó.
Sau tất cả, năm đó chính Lư Giai Y là người đã đưa Mộc Lam ra khỏi trại trẻ mồ côi, hơn nữa Mộc Lam trước lúc đó vẫn luôn coi cô ta như mẹ ruột của mình.
Mộc Lam liếc nhìn bọn họ, đi tới, ôm lấy Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ là người sinh ra con. Con đã quên cô ta từ lâu rồi.”
Mạc Hân Hy ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Mộc Lam, hôn lên má cô bé: “Mẹ yêu con nhất. Thứ bảy con sẽ đến nhà mẹ nuôi với anh trai chứ? Cô ấy vẫn luôn muốn gặp con và Tư Nhã đấy!”
Mộc Lam ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được rồi, con và anh trai sẽ đi gặp mẹ nuôi.”
Mẹ Lục gật đầu, đồng ý với quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058461/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.