Lư Tử Tín duỗi ra cánh tay nhỏ hơi lạnh như băng đè lại cánh tay lớn của Khúc Lăng Cường, ngước khuôn mặt nhỏ lên, giọng nói kiên quyết: “Cậu ơi, đây đều là thứ mẹ để lại cho con “Mẹ con nói, phải chờ đến sau khi con mười tám tuổi trưởng thành rồi mới có giao những thứ này cho con. Khúc Lăng Cường hơi khó khăn giải thích.
Đôi mắt nhỏ u buồn của Lư Tử Tín chớp chớp: “Cậu, cậu có chắc chắn là cái USB kia đến lúc con mười tám tuổi còn có thể dùng được không?”
“Chuyện này. Trong một chốc một lát Khúc Lăng Cường không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy nha, năm nay Tử Tín mới bảy tuổi, phải chờ đến mười một năm sau mới mười tám tuổi, cái USB này đến lúc đó có thể dùng được hay không đúng là khó có thể nói được.
“Cậu à, sản phẩm điện tử đổi mới rất nhanh, lỡ như đến lúc con mười tám tuổi, cái USB này là vật đã cũ không thể mở được thì phải làm sao? Vậy lời mẹ con muốn nói với con chẳng phải là mãi mãi cũng nghe không được à”
Nói xong, cậu bé cúi đầu xuống hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên mu bàn tay của Khúc Lăng Cường, thuận theo mu bàn tay của anh ta chậm rãi rơi xuống trên cái hộp, làm nhòe ảnh chụp phía trên.
Giằng co một lúc như vậy, đột nhiên Khúc Lăng Cường bất chấp, cắn răng một cái: “Bỏ đi, dù sao trước sau gì con cũng biết. Cầm đi đi!”
Nói xong, anh ta buông lỏng tay ra, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058393/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.