Anh lấy băng gạc, thuốc mỡ và tăm bông đã chuẩn bị từ trước ra, cẩn thận giúp cô lau sạch nước dịch mô chảy ra từ bọng nước, sau đó bôi thuốc mỡ và dùng băng gạc quấn lại.
“Còn đau không?” Sau khi làm xong mọi thứ, anh ta ấn trán Mạc Hân Hy, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.
Trong không trung dần dần được bao phủ bởi ý vị khác lạ.
Mạc Hân Hy có chút lo lắng cắn môi: “Ừm cái kia, ông xã à, sắp đến giờ đón con rồi.”
Lục Khải Vũ cắn nhẹ đôi môi hồng phấn của cô: “Không cần lo, anh đã nhờ bảo mẫu và tài xế đi đón rồi.”
“Nhưng em bị thương rồi.”
“Anh sẽ cẩn thận, bà xã, thím Vân đã đun thuốc bắc rồi. anh lát nữa sẽ phải uống thuốc bắc rất đẳng, em đã nói sẽ thưởng cho anh mà.”
Mạc Hân Hy nhìn anh chằm chằm, nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô hiện lên trong ánh mắt trìu mến, thâm tình của anh. Nhất thời cô có chút ngẩn ngơ, đây là mơ sao? Nam thần Lục Khải Vũ, người mà ngồi tít trên cao, không ai bì được, lạnh lùng nhìn xuống người khác, thế mà giờ đây đã trở thành chồng của mình, trong ánh mắt chỉ chứa đầy khao khát bản thân mình.
Nếu đây là một giấc mơ, thượng đế ơi, xin người tuyệt đối đừng cho cô tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, cô ôm lấy cổ Lục Khải Vũ chủ động dâng lên nụ hôn của chính mình.
Lục Khải Vũ cẩn thận cởi quần áo của cô, thật cẩn thận phủ lên.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ sân biệt thự nhà họ Lục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058380/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.