Mạc Minh Húc nhìn xuống phía dưới, hình như những người đó không đuổi theo, cậu bé thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh Vũ Tuệ.
“Anh! Không phải chúng ta về nhà sao, tại sao lại phải trốn?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Vũ Tuệ đầy mồ hôi, cô bé hỏi một cách khó hiểu.
“Em không thấy mấy người cảnh sát kia à? Chắc chắn là thầy giáo đã báo cảnh sát rồi sau đó cảnh sát thông qua camera theo dõi để tìm đến nơi này!” Mạc Minh Húc cẩn thận vạt áo của mình để lau đi mồ hôi trên khuôn mặt của Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ lắc đầu một cái, hơi đắc ý: “Cảnh sát sẽ không thể nào nhanh chóng tìm ra chúng ta đâu, lúc chúng ta đi ra, em đã cố ý tránh khỏi góc quay của camera giám sát ở vườn trẻ mà!”
“Vậy à! Anh cũng cố ý tránh khỏi camera giám sát mà, chẳng lẽ những cảnh sát kia không đến tìm chúng ta sao?” Mạc Minh Húc nghiêng cái đầu nhỏ, cảm thấy hơi khó hiểu.
Vũ Tuệ kéo của tay của cậu bé: “Anh! Chúng ta trở về đi thôi! Em khát nước rồi.”
Mạc Minh Húc cẩn thận nhìn quanh một lần nữa rồi nói: ” Được thôi! Chúng ta đi nào!”
Hai đứa bé vừa mới đứng dậy thì cánh cửa phía sau lưng bọn họ đã bị ai đó đụng ra, hình như đối phương đang tránh né người nào đuổi bắt, vẻ mặt hơi hốt hoảng.
Mạc Minh Húc vội vàng kéo Vũ Tuệ ra phía sau lưng mình.
Trong văn phòng của Lục Khải Vũ, Mã Tấn Hoàng đã gọi cho bố Lục mấy cú điện thoại nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058336/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.