Lư Tử Tín gật đầu: “Lên xe đi, anh bôi thuốc cho em đã.”
Trên xe, cả Lư Bạch Khởi và tài xế riêng đều bị hành động của Lư Tử Tín dọa cho giật mình.
Cậu bé thiên tài Lư Tử Tín này, sau cái chết của mẹ ruột từ hai năm trước, không để cho một ai tới gần mình. Đừng nói là tay của cậu bé, cho dù là đồ của cậu, nếu ai dám chạm vào, thì ngay lập tức sẽ bị ném đi hoặc tiêu hủy.
Cho dù ngay cả đứa con gái của Lư Bạch Khởi và người vợ bây giờ vừa mới sinh ra, là em gái ruột của cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ nhìn tới.
Nhà họ Lư không ai dám tới gần ông trời con này.
Thế nhưng hôm nay cậu bé lại chủ động giúp đỡ một cô bé xa lạ, còn chủ động nắm tay đối phương, điều này quá kì lạ.
Lư Tử Tín không thèm để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của bố mình và tài xế riêng, cậu bé đỡ Vũ Tuệ vào trong xe. Sau đó, cậu bé lấy hộp đồ sơ cứu có sẵn trong xe của mình ra, cẩn thận thoa thuốc cho Vũ Tuệ, sau đó quấn băng cho cô bé.
“Còn đau nữa không?” Sau khi cẩn thận quấn băng xong, cậu bé hỏi.
Vũ Tuệ lắc đầu, nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Không đau, cảm ơn anh trai.”
Không biết vì sao, khi nhìn thấy nụ cười của cô bé, trong lòng Lư Tử Tín lại đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nghe thấy cô bé thân mật gọi mình là anh trai, cậu bé lại nơ nụ cười vui vẻ.
“Em gái, nhà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058332/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.