“Em cần phải biết năm đó họ suýt chút nữa thì đã chết!”
Một loạt câu hỏi mà Lý Duy Lộc đưa ra khiến Mạc Hân Hy bỗng chốc bình tình trở lại.
Đúng vậy, nghe đồn rằng Long Bách và Long Thiên không phải là những đứa trẻ tầm thường, nhất là Long Bách có tiếng là bình tĩnh khôn ngoan, đôi khi có những suy nghĩ vượt xa so với người trưởng thành, chính vì thế Long Uy mới có thể yên tâm mà giao toàn bộ Tập đoàn Long Uy cho cậu bé quản lý.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Rõ ràng đã biết cậu bé là con trai của mình nhưng lại không thể nhận người thân, em không thể làm được như vậy”
Mạc Hân Hy đau khổ ôm lấy đầu gối ngồi xổm xuống.
“Hay là như vậy đi, chúng ta cứ về trở về trước đã, sau đó liên hệ với Thanh Y, nhờ cô ấy tìm Long Uy hỏi thăm một chút trước, xem thử hai đứa bé này suy nghĩ như thế nào về bố mẹ ruột của mình. Nếu như trong lòng của chúng đều khao khát tìm được bố mẹ ruột của mình, thì lúc đó em lại đi nhận người thân với chúng cũng không muộn”
Nói đến đây, Lý Duy Lộc hơi dừng lại một chút: “Nếu như trong lòng của hai đứa trẻ oán hận bọn em, vậy thì chúng ta phải bỏ sức và thời gian nhiều hơn rồi. Trước tiên em cứ tìm cách gần gũi với bọn chúng, để chúng dần tiếp nhận em, sau đó lại tìm cơ hội nói ra thân phận của mình, đến lúc đó chắc hẳn chúng đã không còn oán hận em nữa.”
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058294/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.