Những lời nói của Lý Duy Lộc đã nhắc nhở Mạc Hân Hy người vẫn đang chìm đắm trong đau khổ, cô lau nước mắt: “Đúng vậy, em không thể ngã xuống được, những đứa bé khác còn cần đến em nữa.”
Lý Duy Phúc quay trở lại văn phòng làm việc rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho cô: “Đây là địa chỉ của hai đứa trẻ bị bán đến khu vực thôn Diêm của núi Thanh Khê kia. Mọi người cử người đến đó tìm kiếm thử xem nói không chừng có thể tìm thấy. Lời khai mà dì Mai cung cấp cũng chỉ có một địa chỉ này thôi, phần còn lại vẫn phải từ từ điều tra.”
Mạc Hân Hy nhận lấy tờ giấy rồi nhìn lướt qua, bên trên viết địa chỉ nhà của Vương Quốc Mạnh ở tổ năm thôn Diêm.
“Cám ơn anh cả, bây giờ em đi ngay đây.” Cô lau nước mắt rồi dứt khoát xoay người rời đi.
“Anh đi cùng với em.” Lý Duy Lộc vội vàng đuổi theo.
Lý Duy Phúc nhìn theo bóng lưng của hai người họ, thở dài đầy bất đắc dĩ.
Khoảng hơn một giờ chiều, họ lái xe đến thôn Diêm gần núi Thanh Khê.
Lý Duy Lộc lấy bánh mì và sữa mua ở dọc đường ra: “Hân Hy, em ăn chút gì trước đi đã! Bây giờ đã hơn một giờ chiều rồi.”
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Anh cứ ăn trước đi, em ăn không vô.”
Lý Duy Lộc không còn cách nào khác chỉ đành tự mình ăn vài miếng bánh mì, sau đó xuống xe hỏi thăm một chút vị trí nhà của Vương Quốc Mạnh ở tổ năm.
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058292/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.