Đúng lúc này, bố Lục vừa hay mở cửa bước vào. Mẹ Lục vội vàng quay lại dặn dò bảo mẫu: “Thím Vân, mọi người đông đủ cả rồi, dọn cơm thôi!”
Lục Khải Dã tức giận chạy tới trước mặt bà cụ Lục: “Bà ơi, bà xem kìa, sao anh và mẹ cháu là trở nên như thế này, vừa rồi bà cũng luôn ở đây, có lẽ cũng đã nhìn thấy hết rồi, rõ ràng là Tổng giám sát Lam..”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị bà cụ Lục cắt ngang: “Bà già cả rồi, ban nãy ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết, nên không nhìn thấy gì cả.”
Diệp Lan Chi thấy người nhà họ Lục không có ai muốn giúp mình, cô ta nhìn Mạc Hân Hy, sự oán hận và đổ kị trong lòng bỗng chốc dâng trào.
Vào khoảnh khắc khi bố Lục bước vào, cô ta ẩm ức òa lên khóc.
Sau đó đi tới trước mặt Lục Khải Dã, giọng điệu tràn ngập bị thương: “Khải Dã, anh đối xử tốt với Lan Chi, Lan Chi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Tình cảm mà Lan Chi dành cho anh từ năm năm trước đến nay chưa bao giờ thay đổi. Nhưng mà bây giờ em thật sự không thể kiên trì thêm nữa. Khải Dã, em không muốn anh vì em mà cãi nhau với người nhà, chúng ta chia tay di!”
Nói rồi, cô ta lấy tay che miệng, mặt đầy đau khổ và ấm ức, chạy thẳng về phòng thu dọn đồ đạc.
Bố Lục ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Khải Dã tức giận chỉ tay vào mặt Lục Khải Vũ rồi gầm lên: “Bố, vừa rồi Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong-tai/1058273/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.