Căn nhà màu gỗ tối sẫm cũng có ngày được ánh sáng ghé thăm, tờ mờ sáng ô cửa sổ bên cạnh giường cô nằm đã được mở ra, kèm cửa mỏng nhẹ lâu lâu lại có cơn gió thổi tới cuốn bay lên rồi lại hạ xuống. Nghịch Tiểu Nhi sau một tuần được anh chăm bẩm kỉ như chăm trẻ cuối cũng cũng có dấu hiệu tốt, nhưng chừng ấy vết thương chằn chịt trên người cô cần nhiều thời gian hơn nữa.
Mới sáng ra Kỷ Hành Dục đã tháo hết băng quấn trên người cô ra, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc kĩ lưỡng rồi lại băng bó y như ban đầu, lúc bôi thuốc cho cô mặt anh không biến sắc, đôi mắt hồ ly vẫn trong sáng như ngọc, gương mặt vẫn dịu dàng cho cô một cảm giác bình yên đến lạ.
Đêm đến anh sẽ ôm cô ngủ, cái ôm không bảo thủ nhưng đem đến cho cô cảm giác an toàn, ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ soi sáng cả thân hình băng đầy vết thương của cô, Nghịch Tiểu Nhi lâu lâu lại vuốt cổ tay mình, cảm giác đau đớn nhiều lúc vẫn cùng nhau vồ đến tra tấn cô một cách khổ sở.
1 tháng trôi qua! Ba người bọn họ đã ở yên đây mà không động chạm gì tới bên ngoài, mỗi khi cô mở mắt dậy đều sẽ thấy Kỷ Hành Dục ngồi bên giường nhìn cô hoặc là trong lúc anh đang đọc sách, con cáo này có sở thích rất giống cha cô, ông ấy rất thích sách nay liền tới phiên hắn. Anh ngồi ngược hướng ánh sáng, từng sợi tóc mềm mại được ánh nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-kiep-sau-toi-gap-em/3538472/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.