Trên đời này người tốt với Nghịch Nhi nhất chính là cha mẹ rồi kế đến là Hành Dục và Hắc Quản. Kỷ Hành Dục hắn có lẽ vẫn chưa thấy được ngoài kia còn rất nhiều người chủ tốt và hiền lành hơn Nghịch Tiểu Nhi nên tới bây giờ vẫn quấn quýt lấy cô như một con cáo nhỏ. Tuy bình thường mắng hắn thì mắng nhưng cũng không phủ nhận từ ngày có hắn sống cùng, cô vui vẻ biết chừng nào.
....
"Chú dạo này khỏe không? Cha mẹ cháu đang ở đâu vậy ạ, hơn hai tháng rồi họ chưa về nước...".
Hôm nay đột nhiên A Đảo gọi cho cô, chú ấy bốc hơi cũng nhanh lắm, đợt trước Nghịch Tử Thiên về bảo chuyến này họ cùng đến châu Phi, dự án kì này nghe có vẻ quan trọng mà lớn lắm, bận bịu như vậy quên mất con gái rồi~
Kỷ Hành Dục nước mắt dọc nước mắt ngang đứng trong bếp sắc củ hành mà thấy tội, nhà có mỗi Hắc Quản là thường xuyên nấu nướng hẳn có mình hắn có kính để mang, đồ xấu xa.
"Không làm nữa, mắt ta sắp rớt ra luôn rồi!".
"Không làm khỏi ăn!".
Bốn chữ ngắn gọn mà đã kéo Kỷ Hành Dục về lại chỗ cũ, miễn cưỡng cầm dao lên sắc tiếp. Hắn mách, hắn thề hắn phải mách cho Nghịch Nhi biết chuyện này.
"Thời gian tới, ta phải ra ngoài một vài hôm, ngươi ở lại nhớ cẩn thận!".
"Xùy, lo chuyện bao đồng, ông đây cần ngươi bảo vệ ngày nào nói nghe xem!".
"Phì... cà lơ phất phơ như ngươi, ta không yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/9-kiep-sau-toi-gap-em/3318579/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.